Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 131

"Vậy thì trưởng khảo, khôi lỗi xảy ra vẫn đề, có nên lập tức cho người tới báo cáo lên Luyện Khí Phong hay không?".

Một vị khảo quan tiến lên dò hỏi, Luyện Khí Phong là nơi chuyên phụ trách các hoạt động chế luyện binh khí, cơ quan của tông môn, trên đó có rất nhiều cơ sư cùng khí sư hội tụ trung một chỗ, vì hai cái nghề này có liên quan mật thiết với nhau, tuy hai mà như một vậy.

"Bỏ đi, mấy lão gia hỏa đó xưa nay tự phụ thành tính, báo lên cái đám bọn chúng sẽ nhận trách nhiệm về mình sao, lão phu sẽ đích thân giải quyết chuyện này".

Đới trưởng lão khoát khoát tay, sau đó lại nói:

"Được rồi, sự việc trong này coi như đã giải quyết xong, giờ các ngươi ra ngoài kia thông báo cho đám tân sinh biết, cần nói gì chắc lão phu không phải dạy nữa rồi, đi đi".

Mấy vị khảo quan rối rít gật đầu, trong lòng khấp khởi như là vừa được ban thưởng, lão âm binh nói không sai, đám người ở Luyện Khí Phong trước giờ ỷ mình được tông môn cung phụng nên vô cùng hống hách, người khác muốn nịnh bợ còn không kịp, đi báo lỗi với họ không thể nghi ngờ là tự rước lấy vô tận phiền phức cho mình, nay lão âm binh kia đã chủ động nhận xử lý chuyện này, vậy thì càng đỡ cho mấy người khảo quan bọn họ.

Cả đám cúi người thi lễ một cái rồi lục tục kéo nhau ra ngoài, giờ phút này trong gian thạch động số hai chỉ còn lại Trần Phàm và lão âm binh kia, Đới trưởng lão lại quay ra nhìn Trần Phàm rồi bảo:

"Tiểu tử, sau khi khảo hạch kết thúc, tới Khảo Hạch Đường gặp ta, lão phu muốn đích thân đưa linh bài đệ tử cho ngươi".

Nói xong cũng chẳng thèm quan tâm Trần Phàm có đồng ý hay không, lão âm binh đã lập tức quay người chắp tay sau mông đi mất, để lại âm khí vẫn còn phảng phất trong gian thạch động, nơi này tuy cũng rất là lạnh nhưng vẫn không thể lạnh bằng âm khí của lão này.

"Lão mắc dịch, đưa thì đưa luôn đi, còn hẹn ta tới đây lần nữa làm cái quái gì, tính hẹn nhau ngắm trăng chắc?".

Trần Phàm lắc đầu lẩm bẩm, hèn gì người ta gọi lão là âm binh, ngẫm lại vẫn thấy cái danh hiệu này còn có chút khiêm tốn thì phải, nên gọi lão là Đới Thần Kinh mới đúng.

Sau đó hắn cũng thong thả bước ra ngoài, dù sao thì khảo hạch lần này cũng được tính là thành công, chỉ không biết lão dở hơi kia muốn hẹn gặp hắn làm gì thôi, có kẻ ngốc mới nghĩ rằng lão chỉ đơn thuần là muốn đưa linh bài đệ tử cho mình.

Thân ảnh của Trần Phàm vừa hiện ra, lập tức dẫn xuất sự chú ý của rất nhiều người, giống như một nhân vật nổi tiếng đang cực kỳ được săn đón, đám tân sinh liền xôn xao chỉ trỏ.

"Gia hỏa đó ra rồi kìa".

"Đáng ghét! Sao vận khí kẻ đó tốt như vậy, vào đúng cái gian phòng có khôi lỗi bị hỏng".

"Ta không tin, lão tử nhập tông cũng lâu rồi, còn chưa bao giờ nghe nói chuyện Ma Nhân Khôi Lỗi đột nhiên phát nổ cả".

"Hừ!".

Lam Trung Ngọc nhìn thấy Trần Phàm đi ra, bộ dáng lại còn phong khinh vân đạm hơn hắn, trong lòng không khỏi trăm mối nghi ngờ, là đầu khôi lỗi đó hỏng thật hay bên trong thực sự còn có nguyên nhân gì khác. Đáng giận, tại sao lúc nào ngươi cũng chiếm hết mọi quang mang của ta, thiếu gia ta mới là người giỏi nhất ở đây, cớ sao mọi người chỉ chú ý tới mình ngươi chứ.

Cảm nhận thấy một luồng khí bất thiện đang chăm chăm lấy mình, Trần Phàm quay đầu lại, đã bắt gặp ngay ánh mắt tóe lửa của Lam Trung Ngọc đang đầy khó chịu nhìn hắn, Trần Phàm không khỏi nhíu mày, tiểu tử nhà nào đây, lại dám mang theo sát ý với ta, ngươi ta bộ quen biết hay sao, nhưng sau khi suy nghĩ một hồi hắn liền nhếch mép cười nhạt.

Không biết tự lượng sức!

Một tia ý lực từ Trần Phàm phóng thích đi ra, bé như kim châm, nhẹ nhàng mà khủng bố, tựa như một đầu tiểu long đánh thẳng vào mi tâm của Lam Trung Ngọc.

A!

Thiếu niên chỉ cảm thấy như có luồng điện cực mạnh chạy dọc sống lưng mình, cả thân hình không khỏi tê dại, một nỗi khiếp sợ từ trong tâm can phút chốc trỗi dậy, ngay cả chính Lam Trung Ngọc cũng không sao hiểu nổi mình lại xuất hiện thứ sợ hãi ấy, giờ phút này hắn cảm giác như mình chỉ là một chú cừu non yếu ớt vô cùng, còn đối phương trước mặt chính là một con thái cổ hung thú cực kỳ đáng sợ, chỉ trực chờ một cái sẽ bổ nhào đến xé xác làm thịt hắn.

Hai chân của Lam Trung Ngọc không tự chủ được khẽ run lên từng hồi, mồ hôi lạnh túa ra, một dòng nước ấm lan tỏa đũm quần, mùi khai thoang thoảng theo gió bay ra tứ phía.

"Ha ha ha..."

Mọi người lập tức hướng ánh mắt tới nơi Lam Trung Ngọc đang đứng, vừa nhìn đã phát hiện ra vấn đề, ai nấy liền không khỏi phá lên cười, có tên còn ôm bụng cười ngặt nghéo, có kẻ thì nhăn mặt mồm chửi rủa...Nói chung, cuối cùng thì thiếu niên Lam Trung Ngọc cũng đã thành công thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, lịch sử từ đây ghi nhận, hắn là người đầu tiên trong hàng vạn năm qua đi thi khảo hạch ngoại môn lại có thể sợ được tới mức quá tiểu tiện ra quần!

Trần Phàm lắc đầu thất vọng, thu hồi lại ánh mắt cùng ý lực của mình, chắp tay rời khỏi Khảo Hạch Đường, quả thật sửu nhi có khác, ở kiếp trước hắn cũng đã gặp nhiều rồi, xem ra ở kiếp này cũng không hề thiếu a, hôm nay hù ngươi té đái coi như cảnh cáo, lần sau nếu còn bố láo nữa vậy đừng trách sư huynh ta vô tình.

Ý lực của đối phương không còn nữa, nỗi sợ sâu thẳm của Lam Trung Ngọc cũng dần dần tiêu tan, hắn lúc này mới nuốt lấy một ngụm nước bọt, chỉ là đột nhiên phát hiện phía dưới mình đã ướt đẫm tự bao giờ, xung quanh tràn ngập tiếng cười đầy chế giễu của đám tân sinh, ai nấy cũng đều đang lắc đầu nhìn hắn.

"Thằng nhãi kia, ai cho ngươi dám làm ô uế chỗ này? Cút! Đi ra chỗ kia đứng tấn cho tới khi khảo hạch tiến hành xong hết mới thôi, lúc đó bổn tọa sẽ xem xét xem ngươi có đủ tư cách trở thành ngoại môn đệ tử hay không, cút ngay".

Một vị khảo quan trông thấy thế liền trợn mắt quát lớn, khiến cho Lam Trung Ngọc giật mình tỉnh lại, hắn cứ ngỡ đây nãy giờ là một giấc mơ mà thôi, nhưng mà...sự thật vẫn cứ chình ình ra đó, hắn không muốn tiếp nhận cũng không được.

Nhục, quá nhục, bách nhục xuyên tâm!

Lam Trung Ngọc lảo đảo đi tới một góc khuất, trái tim co thắt lại, một ngụm máu tươi xém chút trực phun ra, nhưng được hắn cố gắng nuốt trở lại, giống như đang cố nuốt hết nhục nhã của ngày hôm nay.

"Trần Phàm"!

Khóe miệng của Lam Trung Ngọc gằn lên hai chữ này, trong nội tâm đang không ngừng gào thét...

Bụp!

"Lẩm bẩm cái gì đấy, khảo quan bảo ngươi đứng tấn ngươi còn ở đây thái độ cái gì?".

Còn chưa kịp nguyền rủa hay oán trách điều gì, một bàn tay lớn đã đột ngột giáng mạnh vào gáy của Lam Trung Ngọc, khiến hắn phải chúi đầu về phía trước, chấp sự Ngô Chấn chẳng biết đã tới từ lúc nào, thấy Lam Trung Ngọc chưa chịu nghe lệnh của khảo quan lập tức đập cho hắn một bạt tay đau điếng.

U uất chồng chất oán hận, khiến cho Lam Trung Ngọc thiếu chút hôn mê, cảm giác muốn tẩu hỏa nhập ma tới nơi rồi, nhưng sau đó dường như có một tia thanh tỉnh cuối cùng đã kéo hắn trở lại, dù sao cũng là một kẻ thông minh, Lam Trung Ngọc thừa hiểu giờ phút này nếu còn dám ương bướng thì hắn chắc chắn sẽ phải vạn kiếp bất phục.
Bình Luận (0)
Comment