Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 151

Cổ Âm sơn mạch mênh mông rộng lớn, trải dài qua rất nhiều cương thổ trên Thương Mang đại lục, cứ lấy Thiên Uy đế quốc làm ví dụ, cai quản năm vạn sáu ngàn tòa thành, rộng lớn là thế nhưng đem so với Cổ Âm sơn mạch vẫn chưa thấm vào đâu, bởi phạm vi của nó ít nhất cũng đã tương đương với một 100 cái đế quốc như vậy rồi, có thể nói là mênh mông vô tận. Bởi vì quá mức rộng lớn mà ngay bên trong Cổ Âm sơn mạch cũng tồn tại rất nhiều những khu vực khác nhau, không có chỗ nào mà không phải là rừng thiêng nước độc, nguy hiểm trùng trùng, cho dù là cường giả bất tử nếu không cẩn thận cũng có thể vạn kiếp bất phục, và Ám Thiên sơn mạch cũng chính là một nơi như thế.

Gọi là một góc nhưng thực tế cũng đã tương đương với hơn mười cái đế quốc cộng lại, Ám Thiên sơn mạch là một khu vực rất gần với Vạn Linh Tông, đệ tử tông môn vẫn thường hay tiến vào trong đó để lịch lãm rèn luyện, thu thập điểm cống hiến. Yêu thú nơi đây nhiều vô kể siết, đông không đếm xuể, có thể nói một cách đơn giản như sau, tại Ám Thiên sơn mạch, thứ tồn tại nhiều nhất chính là đá, thứ nhì là lá cây trong rừng, và thứ ba chính là nhưng con yêu thú hung bạo khát máu, qua đó có thể thấy được bên trong sơn mạch này đáng sợ tới mức nào.

Cổ thụ mọc san sát, từng quả núi xám đen cao chọc trời, cây cối rậm rạp phủ xuống đại địa một màu xanh u tối, nơi đây ngày cũng như đêm, ánh sáng có rực rỡ cách mấy cũng vô pháp xuyên qua được, toàn bộ đều chìm trong một vẻ huyền bí đến quỷ dị, bởi thế cho nên mới có cái tên là Ám Thiên sơn mạch.

Đám người Trần Phàm ra khỏi sơn môn, từ đây tới đó đường đi cũng không phải là gần, đi qua khoảng năm sáu thành trấn, cuối cùng đám người dừng chân tại một tòa thành trì nằm ngay gần sơn mạch, sau khi nghỉ ngơi tất cả cùng nhau tiến vào bên trong.

Giờ phút này cả nhóm đã có mặt tại Ám Thiên sơn mạch, mọi người ai nấy sắc mặt đều vô cùng nghiêm túc, không dám biểu hiện ra chút xem thường nào cả, như đã nói ở trên, bởi vì gần một nơi như thánh địa tông môn nên yêu thú ở đây thực lực cũng phi thường khủng bố, có những loài thường tập trung thành từng đoàn khổng lồ, số lượng có thể lên tới hàng ngàn hàng vạn con, cùng với đó là đủ các loại kỳ hoa dị thảo, cơ duyên luôn tỉ lệ thuận với hung hiểm, đạo lý này không ai ở đây là không biết, cho nên tất cả đều cực kỳ cẩn thận.

"Đúng rồi Bùi Đình, ta có cái này muốn đưa cho ngươi".

Khi tất cả chuẩn bị tiến vào bên trong phạm vi sơn mạch, đột nhiên Trần Phàm quay sang nói với Bùi Đình, ngay sau đó cũng không đợi cho tên này trả lời, Trần Phàm đã đưa một đạo ý niệm truyền vào trong đầu hắn.

Bùi Đình có chút bất ngờ, nhưng cũng không hề chống cự, bởi vì đối phương là người mà hắn vô cùng tin tưởng, thức hải của hắn chỉ khẽ rung lên một chút, trong đầu lúc này đã nhiều thêm ra một luồng thông tin.

"Sư huynh..."

Ngưng thần xem qua một lát, ánh mắt của Bùi Đình không giấu nổi vẻ sửng sốt cùng kinh ngạc.

"Đây là một bộ mà ta từ bên trong Tàng Kinh Các ghi nhớ được, tên là Vô Ảnh Đao Pháp, biết xưa nay ngươi vẫn một lòng hướng đao, hiện tại truyền cho ngươi là cực kỳ thích hợp".

Trần Phàm mỉm cười nói, hắn từ trong Tàng Kinh Các ghi nhớ được 13 cuốn bí kíp, trong đó có bao gồm một bộ đao pháp này, lúc đó liền nghĩ tới "mặt đá tảng" Bùi Đình, đưa cho tên này là thích hợp nhất. Đáng tiếc thời gian có hạn, Trần Phàm chỉ có thể vơ được cuốn nào là học thuộc cuốn đò mà thôi, không có thời gian đi lựa chọn nhiều, bộ Vô Ảnh Đao Pháp hoàn toàn là ngẫu nhiên đạt được, nếu không hắn cũng đã chọn cho mỗi người một bộ rồi.

Kinh ngạc thoáng chốc qua đi, Bùi Đình nội tâm giờ phút này không khỏi dâng lên một cỗ xúc động, tìm hiểu mới biết đây là bộ huyền cấp trung giai võ kỹ, hơn nữa lại là đao pháp, vượt xa cấp độ đao pháp mà hắn đang tu luyện, khuôn mặt như đá rưng rưng muốn khóc, muốn nói gì lại không thốt ra nổi thành lời.

"Đa...đa tạ sư huynh".

Khó khăn lắm Bùi Đình mới bật ra được một câu.

"Được rồi, mấy lời sến súa dẹp đi cho ta, mau mau ngồi xuống tĩnh tâm tìm hiểu, ta cùng mọi người ở đây sẽ hộ pháp cho ngươi một lát".

Trần Phàm khoát tay nói, vẻ mặt khẳng khái, có vẻ như đã rất hiểu Bùi Đình, rồi ngay sau đó lại nhìn về phía Trần Thu Nguyệt tươi cười:

"Ta cũng có cái này cho muội".

Nói rồi cũng để cho Trần Thu Nguyệt kịp phản ứng gì, một đạo ý lực mang theo tin tức về Bàn Ti Nhu Linh Ấn đã xâm nhập vào bên trong thức hải của nàng.

"Đây là..."

Trần Thu Nguyệt thoáng chút kinh ngạc, nhưng ngay đó cũng nhận ra trong đầu mình mới nhiều thêm một bộ võ kỹ, Bàn Ti Nhu Linh Ấn - là một bộ công phu rèn luyện nội lực, cũng bao gồm cả tấn công chiêu thức, phẩm cấp tuy chỉ là huyền cấp sơ giai nhưng cũng đã vượt xa bất cứ môn công phu nào nàng ở Trần gia trước đây từng học.

"Cám ơn sư huynh!".

Trần Thu Nguyệt đỏ mặt thẹn thùng.

"Ay ya lão đại, huynh thiên vị quá rồi đó nha, cho nữ nhân yêu quý của mình thì cũng thôi đi, lại còn cho cả cái tên Bùi thạch diện bí kíp mà không cho bọn đệ".

Hạ Hoài An mặt nhăn mày nhó nói, nhưng bộ dáng lại cười cười cợt cợt, hiển nhiên chỉ là đùa cợt mà thôi.

Trần Thu Nguyệt nghe gã họ Hạ nói như thế, sắc mặt lại càng thêm đỏ lựng.

"Bụp!".

"A!"

"Họ Dương kia, ngươi cớ gì lại đánh ta?".

Đang nhăn nhăn nhở nhở, tức thì lúc này có một bàn tay từ phía sau vỗ mạnh một cái vào gáy của Hạ Hoài An, khiến cho tên lắm mồm này không khỏi đau điếng, hắn căm tức quay phắt lại nhìn trừng trừng lấy Dương Khôi.

Nhưng mà đối phương chỉ là nhàn nhạt nhìn hắn, khe khẽ lắc đầu, ra chiều thất vọng lắm, cũng không thèm để ý đến Hạ Hoài An chút nào, Dương Khôi sau đó quay ra nói với Trần Phàm:

"Lão đại, đệ nhớ là trở thành đệ tử ngoại môn lần đầu tiên sẽ được miễn phí một lần tham quan tại Tàng Kinh Các, sao huynh không dùng cơ hội đó mà học tập công pháp cho mình, chúng ta về sau lên ngoại môn đệ tử cũng sẽ có đủ hết cả thôi mà?".

Dương Khôi tất nhiên không giống như tên họ Hạ này, mở miệng ra là đùa đùa cợt cợt, cũng không động não nào xem đây là tình nào, hắn thấy Trần Phàm đưa cho Bùi Đình một bộ võ kỹ, hơn nữa có vẻ không phải là loại tầm thường, nếu như vậy thì bí kíp của lão đại đâu, phải biết thời gian trong Tàng Kinh Các vô cùng quý giá, làm gì có ai rảnh rỗi đi ghi nhớ công pháp võ kỹ cho người khác.

"Yên tâm, ta đã có một bộ công phu khác cho mình rồi, tên là Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, trí nhớ của ta tốt hơn người khác, có thể trong một canh giờ học thuộc được nhiều công pháp hơn, vì thế nên tranh thủ thời gian một canh giờ nhớ được bao nhiêu thì nhớ, nếu không phải hạn chế về thời gian ta đã tìm cho mỗi người các ngươi đây một bộ bí kíp như ý rồi".

Trần Phàm ung dung giải thích, lời hắn nói là thật, ngay từ đầu hắn đã chú ý tới Hỗn Nguyên Phích Lịch Thủ, môn công phu này nếu phối hợp với Liệt Hỏa Lưu Tinh Quyền quả thực chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh, lúc đó lôi hỏa tương dung, cả tốc độ lẫn công kích đều được tăng mạnh, thực lực của Trần Phàm sẽ lại tăng lên một tầm cao mới.
Bình Luận (0)
Comment