Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 82

"Ông chủ, cái này bán bao nhiêu?".

Trần Phàm sau khi đã xác nhận chắc chắn liền lập tức chỉ tay vào chậu hoa kia hỏi.

"Như ngươi đã thấy, gốc linh dược này của ta là Tuyết Vân Thảo đã ra hoa, chất lượng đã không còn là sơ giai nữa rồi. Vậy đi, lấy rẻ ngươi ba ngàn kim tệ".

Người trung niên thản nhiên đáp, hiển nhiên cũng không biết mình đã lấy về một gốc Bạch Linh Hoa.

"Cái gì, vậy mà còn nói là rẻ? Ngươi nghĩ chúng ta là nhà quê lên tỉnh sao? Mặc dù đây là Tuyết Vân Thảo đã ra hoa nhưng cùng lắm cũng chỉ là nửa bước vương giai mà thôi, không có cái giá đó đâu".

Dương Khôi ở một bên nghe thế lập tức trợn mắt nói, cái giá mà gã chủ hàng này đưa ra rõ ràng đã tương đương với một gốc linh dược vương giai thực thụ rồi, vậy mà còn dám mở miệng hô rẻ, thật khinh bọn họ ở đây không ai biết gì sao.

"Hừ! Đúng là thứ không biết nhìn hàng, gốc linh dược này của ta tuổi đã có hơn ba trăm năm, nếu chân khí cảnh phục dụng ngay ít nhất có thể gia tăng mười năm công lực, còn nếu luyện chế thành đan có thể tăng được hai mươi năm, nếu không phải ta đang cần tiền cũng sẽ không bán với cái giá đó đâu, mua thì mua không mua thì biến để cho lão tử còn bán hàng!".

Trung niên bán hàng cau mày hừ lạnh, khoanh tay nói, bộ dáng vắng mợ thì chợ vẫn đông.

"Hừ! Vậy ngươi cứ giữ lại mà từ từ dùng! Sư đệ, chúng ta đi".

Dương Khôi cũng cười khẩy đáp lại, sau đó quay ra khoát tay với Trần Phàm đi khỏi chỗ này.

"Chờ đã sư huynh, không phải chỉ là mấy ngàn kim tệ thôi sao? Tiền của ngươi đây".

Trần Phàm nhàn nhạt lắc đầu, số tiền này đối với hắn có đáng là bao, nhất là nó lại dùng để mua một thứ linh dược chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, từ trong người lấy ra ba tờ kim phiếu một ngàn lượng, Trần Phàm thản nhiên đặt lên bàn nói với người trung niên kia.

"Sảng khoái, tiểu huynh đệ quả nhiên không giống với một số kẻ hay tính toán so đo, gốc Tuyết Vân Thảo này là của ngươi".

Trung niên bán hàng thấy Trần Phàm rộng rãi như thế sắc mặt liền lập tức dãn ra, nhanh chóng cầm tiền thu vào túi, tựa như là sợ Trần Phàm đổi ý vậy.

"Chậm đã!".

Đúng lúc Trần Phàm chuẩn bị thu chậu hoa vào trong túi, đột nhiên có đạo âm thanh từ phía sau vang lên.

Trần Phàm quay người nhìn lại, chỉ thấy trước mắt mình có vài đạo thân ảnh đang chậm rãi đi tới, người cầm đầu là một thiếu nữ tuổi chỉ tầm 16-17, xiêm y váy dài màu tím, lấp lánh ánh kim, thân đeo đồ trang sức quý giá, chân mang một đôi giày trắng xa hoa, nhìn vào khiến cho người ta có cảm giác vô cùng quý phái, gương mặt xinh đẹp nhưng lại mang theo một vẻ kiêu căng ngạo mạn.

Sau lưng của thiếu nữ này là hai tên thanh niên khác mặc cẩm bào, hông giắt ngọc bội, lưng đeo trường kiếm, y phục đều được may từ thứ tơ lụa hảo hạng đắt tiền, vừa đẹp đẽ lại thêm phần cao quý.

Ba người nghênh ngang bước đi trong ánh nhìn soi mói của mọi người.

"Này tiểu tử, có phải ngươi vừa mới mua chậu hoa này?".

Một gã thanh niên đi tới trước, đứng trước mặt của Trần Phàm lạnh lùng hỏi, ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống, ngạo mạn tới cực điểm.

Trần Phàm thấy kẻ đến không mang theo chút hảo ý nào, vừa mới mở miệng không cần quan tâm đối phương là ai liền khinh khỉnh như vậy, đây là cái thái độ mà hắn ghét nhất, sắc mặt Trần Phàm cũng không khỏi trở nên đạm mạc, đáp:

"Có chuyện gì?".

"Ta cũng không muốn nhiều lời, chậu hoa có gốc linh dược này vừa nãy ngươi mua bao nhiêu, bổn công tử trả cho ngươi gấp mười, mau bán nó cho ta".

Gã thanh niên sẵng giọng nói, bộ dáng vô cùng phách lối, mang theo vẻ không cho đối phương được phép cự tuyệt mình.

Lần này thì đến lượt Trần Phàm khóe miệng dương lên, nhìn tên thanh niên này một cái rồi nhàn nhạt lắc đầu, giống như nhìn ngắm một kẻ tâm thần nào đó, chỉ ném cho tên này hai chữ cộc lốc không chút cảm tình:

"Không bán".

Sau đó thản nhiên quay lưng rời đi.

Mà người trung niên bán hàng khi nãy nghe được thanh niên kia nói muốn mua lại gốc linh dược của Trần Phàm với giá gấp mười, khuôn mặt không khỏi ngốc trệ, hắn có cảm giác như mình vừa làm một điều dại dột ngu xuẩn nhất trong đời.

Tại sao lại như vậy, chuyện này là thế nào? Chậu hoa đó không phải chỉ là một gốc linh dược bình thường thôi sao?

"Hừ!".

Gã thanh niên thấy thái độ của Trần Phàm như vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó thân hình nhoáng lên, như một cơn gió thoáng chốc đã vọt tới đứng chắn ở trước mặt năm người, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Phàm, lạnh giọng nói:

"Vừa rồi ngươi nghe không hiểu ý của ta?".

"Các hạ muốn làm gì, không phải vừa rồi sư đệ ta nói không bán sao, hà cớ còn chặn đường?".

Dương Khôi tính cách cẩn thận, nhìn cách ăn mặc của đối phương cũng biết đây tuyệt không phải nhân vật tầm thường, lập tức bước lên phía trước từ tốn hỏi.

Nhưng người thanh niên kia dường như không thèm để ý tới Dương Khôi chút nào, ánh mắt vẫn chỉ nhìn thẳng vào Trần Phàm, chờ đợi câu trả lời từ hắn.

"Ta thấy hình như kẻ không hiểu ý là ngươi mới đúng, vừa rồi ta đã nói rất rõ ràng, không bán, ngươi rốt cục bị cái gì vậy?".

Trần Phàm đứng ở đó khoanh tay nhàn nhạt đáp.

"Được rồi, nếu hắn muốn tiền thì cứ đưa cho hắn đi, mau lên một chút, bổn cung không có nhiều thì giờ ở đây".

Thiếu nữ phía sau thanh niên kia giờ phút này mới mở miệng lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng, sau đó khuôn mặt chậm rãi quay đi chỗ khác, bộ dạng như không để ai vào trong mắt.

"Bổn cung?".

Dương Khôi nghe được hai chữ này bất chợt khẽ giật mình, thần sắc kinh nghi bất định, không lẽ...

Mà gã thanh niên kia nghe thiếu nữ nói xong, tựa như chợt hiểu ra điều gì, lập tức ngửa cổ cười lên ha hả:

"Ha ha ha...Hóa ra là vậy, ta hiểu rồi! Ngươi muốn bao nhiêu, cứ việc nói ra một con số, bổn công tử bố thí ngươi là được, gấp 20, 30 hay là 40 lần?".

"Haiz!".

Trần Phàm khẽ thở dài, ánh mắt đạm mạc nhìn người thanh niên một cái, tại sao đi đâu cũng gặp mấy loại không hiểu tiếng người thế này, trong lòng hắn không khỏi cười lạnh, sau đó hai mắt mở to, làm bộ hỏi:

"Nói như thế, ngươi hẳn là phải có nhiều tiền lắm nhỉ?".

"Hừ! Kim tệ đối với bổn công tử chỉ là một con số mà thôi, sao nào, hồi nãy tiểu tử ngươi làm bộ làm tịch, giờ muốn bao nhiêu mới chịu bán?".

Thanh niên khuôn mặt đắc ý đáp.

"Nếu ngươi đã muốn mua chậu hoa này, cũng được, ta đây không cần nhiều".

"Bao nhiêu?".

"Tiền ngươi dùng để mua cha mẹ ngươi là bao nhiêu, thì nó đáng giá bấy nhiêu".

"Mọi người, chúng ta đi".

Trần Phàm nhếch mép cười nhạt, sau đó không thèm để ý đến khuôn mặt đang ngốc ra của gã thanh niên kia, cùng với đám người Dương Khôi cất bước vượt qua hắn.

Gã thanh niên có chút ngây người, cũng không phải là chưa hiểu ra ngụ ý trong lời nói của Trần Phàm, chỉ là hơi bị bất ngờ mà thôi

"Ngươi...muốn chết!".

Nghiến răng một cái, gã thanh niên lập tức động thủ, tiểu tử này lại dám chơi hắn.

Động tác của hắn vô cùng nhanh, trường kiếm sau lưng rút ra một cái, kiếm quang lóe lên, không ngờ lại muốn ra tay lấy mạng Trần Phàm, khiến cho ánh mắt của không ít tu sĩ ở đây ngưng lại.

Người này nhìn qua cũng chỉ 20-21 tuổi mà thôi, nhưng thực lực ít nhất cũng đã chân khí cảnh trung kỳ rồi, thật là khó mà tưởng tượng nổi, cũng không biết là thiên tài nhà ai nữa.

Chỉ nói mấy câu liền lập tức động thủ, quả thực vô pháp vô thiên, nơi này dù sao cũng là Đế thành, kẻ này ngang nhiên muốn giết người ở chỗ này sao?

Một kiếm này, nhìn qua thì có vẻ rất bình thường không gì đáng nói, thực ra uy lực hết sức kinh người. Nếu như bị một kiếm này chém trúng, khẳng định đầu lâu của Trần Phàm sẽ bị chém rụng, chết ngay tại chỗ.

"Không tốt!".

Động tác nhanh tới khủng khiếp, đám người Dương Khôi thậm chí còn chẳng ai kịp phản ứng gì, chỉ kịp thất kinh hô lên một tiếng, trong lòng vô cùng khiếp sợ, bọn họ cũng không ngờ gã thanh niên kia lại ngang ngược càn rỡ tới như vậy, một lời không hợp liền ra tay hạ sát chiêu.

Nhưng mà đối diện với kiếm quang đang chém tới, Trần Phàm lại là thản nhiên mười phần, giống như đã biết từ trước, hắn đơn giản chỉ dùng hai ngón tay dễ dàng kẹp lấy, tựa như tồi khô lạp hủ, sau đó ngón tay khẽ vuốt ngang thân kiếm búng ra một cái, động tác thiểm điện, nhìn thì nhẹ nhõm mà ẩn chứa uy lực lại khủng bố vô cùng.

Keng!

Trường kiếm giống như bị một vật gì rất nặng đánh trúng văng ra, mà gã thanh niên chủ nhân của nó cũng giật mình lùi lại, thần sắc không sao tin nổi, cánh tay cầm kiếm vừa nãy vẫn đang run lên không ngừng, thiếu chút nữa đã bật khỏi tay hắn.

"Làm sao có thể?".

Sắc mặt gã thanh niên giờ phút này trở nên khó coi, hắn làm sao cũng ngờ tới Trần Phàm lại có lực lượng như vậy, hời hợt một cái liền búng bay một kiếm của hắn, phải biết tuy vừa rồi hắn chỉ là dùng tới năm thành công lực, nhưng nhìn tiểu tử kia thế nào cũng vẫn chỉ là hư khí cảnh giới, làm sao có thể phá được một kiếm đó của hắn.

Nhưng ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong đầu gã thanh niên, sau đó lập tức được hắn gạt ra khỏi đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn lấy Trần Phàm, gằn giọng nói:

"Tiện dân khá lắm, không nghĩ tới thánh địa chiêu sinh lần này lại xuất hiện một tiểu tử như ngươi, nhưng ngươi nghĩ rằng mình có thể may mắn như vừa rồi sao?".

"Tiện dân?".

Trần Phàm lông mày nhíu lại, sau đó không khỏi hừ lạnh, nói:

"Hừ! Đi tới Đế đô chưa được bao lâu đã gặp phải loại rác rưởi tự cho mình là đúng, quả nhiên phân thì đời nào cũng có, chỗ nào cũng sẽ không thiếu có một vài đống phân xuất hiện mà".

"Hỗn xược!".

"Muốn chết!".

Lúc này thì một gã thanh niên khác bên cạnh thiếu nữ vừa rồi cũng đã không nhịn được động thủ, hai gã thanh niên đồng thời gầm to một tiếng, soạt một cái rút ra bảo kiếm sau lưng, trong nháy mắt đồng loạt đâm về phía Trần Phàm.
Bình Luận (0)
Comment