Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 92

Đông...đông...đông...

Ngay tại trung tâm của Đế thành, lúc này đột nhiên vang lên từng đạo thanh âm trầm thấp, 36 tiếng chuông ngân lần lượt vang vọng, âm thanh thấu tận trời xanh, chậm rãi mà đầy uy nghiêm bá khí, lan tỏa ra khắp chốn tòa thành, tiếng chuông như thấm sâu vào từng linh hồn của mọi thần dân sống tại đây.

Đế Chung khổng lồ chỉ vang lên khi có đại sự nào đó xảy ra trong thành, nhưng hôm nay nó đã được dùng để kêu gọi toàn bộ tân sinh tập trung tại truyền tống địa điểm, hiển nhiên những tân sinh năm nay từ mấy vạn thành trấn đều đã được đưa đến đông đủ.

"Đi thôi đi thôi, chậm chân sẽ bị gạt ra khỏi truyền tống đài đó!".

"Woa, đây là lần đầu tiên ta được đưa đi như thế này, không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ?".

"Nhất định là vô cùng hoành tráng!".

"Nè...chờ ta với!".

Ứng theo tiếng chuông kêu gọi, hàng loạt tân sinh dường như đã có chuẩn bị từ trước, nam thanh nữ tú, người nơi xa kẻ ở gần, ai ai cũng đều nhanh chân chạy đến, trong lòng háo hức khẩn trương, chỉ mong bản thân có thể tìm được chỉ đứng tốt trên truyền tống đài, tâm trạng chẳng khác nào lúc tỷ võ chiêu sinh sắp sửa bắt đầu vậy, bởi vì khi đặt chân vào đó, truyền tống đài khởi động cũng chính là lúc bọn họ bước sang một chân trời mới.

Thương Mang đại lục quá mức mênh mông, từ Đế đô cho tới Vạn Linh Tông phải xa xôi không biết bao nhiêu mà kể, muốn tới được cũng không biết phải đến ngày tháng năm nào, cho nên bắt buộc phải dùng tới truyền tống đài, danh như ý nghĩa, chính là nơi mà triều đình xây dựng nên với một mục đích duy nhất, đưa người từ đây đến Vạn Linh Tông và ngược lại. Nơi này là một cái bình đài bằng đá khổng lồ hình bát giác, được xây tôn lên trên nền đất, xung quanh tám góc của bình đài còn dựng lên tám cây cột đá, mỗi cái đều cao khoảng ba mét, đây cũng là tám cơ quan dùng để đưa năng lượng truyền tống vào.

Năng lượng ở đây không phải thứ gì khác, chính là linh thạch, mà để có thể truyền tống một lúc mấy vạn người như thế, hiển nhiên tiêu tốn lượng linh thạch cũng là cực kỳ kinh người.

Điểm truyền tống được kết nối đến đâu thì chỉ có thể đưa người từ nơi này đến chỗ đó, cho nên cái truyền tống đài này chỉ có thể đưa người từ thánh địa tông môn đến Đế đô và ngược lại mà thôi, do đó ở ngay tại Vạn Linh Tông cũng sẽ có một địa điểm truyền tông tương tự, kết nối với truyền tống đài tại Đế thành.

Giờ phút này đám người Dương Khôi cũng đã tụ tập ở đây từ sớm, ngay khi tiếng chuông đầu tiên được vang lên, bốn người đứng ở dưới chân bình đài, Hạ Hoài An không khỏi sốt ruột nói:

"Tại sao giờ này Trần sư đệ còn chưa tới, nếu như đến muộn vậy thì không xong rồi".

Dương Khôi có vẻ bình tĩnh hơn đáp:

"Đệ ấy nhất định sẽ tới, có thể là bế quan đến thời khắc mấu chốt nên chưa thể ra được cũng nên".

Hạ Hoài An thở dài:

"Haiz! Mong là như vậy, nếu không sư đệ sẽ phải tự mình đi tới Vạn Linh Tông, không có yêu thú phi hành e là phải đi tới bạc đầu mới đến được mất".

"Hạ sư huynh đang nói xấu gì đệ thế?".

Nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo đến, Trần Phàm sau câu nói của Hạ Hoài An đã xuất hiện trước mắt mọi người, thậm chí đến sát tận nơi mà bốn người vẫn chẳng có ai hay biết, chi khi lên tiếng cả đám mới giật mình quay đầu lại.

"Trần Phàm!".

Mọi người đồng thanh hô lên.

"Còn may vẫn kịp".

Trần Phàm cười nói.

Lúc này mới bốn người mới chăm chú quan sát hắn, từ trên xuống dưới, khuôn mặt vẫn thế, nhưng khí chất đã thay đổi rất nhiều, ẩn mà không phát, như thanh lợi kiếm sắc bén chưa ra khỏi vỏ, long tiềm hổ phục, ánh mắt kia nhìn lâu một chút liền có cảm giác như cả người bị hút vào bên trong, thâm thúy vô cùng.

"Đệ đã đột phá lên chân khí rồi sao?".

Dương Khôi thần sắc vui mừng hỏi.

"Ừm, mấy ngày qua cũng có chút thu hoạch".

Trần Phàm gật đầu.

Mọi người cùng nhau hít vào một ngụm khí lạnh, cái gì mà có chút thu hoạch, mới chỉ bước vào cảnh giới chân khí đã tỏa ra khí tức đáng sợ như thế, cho dù là đứng trước mặt mấy vị trưởng lão của Vạn Linh Tông bọn họ cũng không có cảm giác áp bách như vậy.

Mà lúc này Trần Phàm cũng để ý đến bốn người, Trần Thu Nguyệt vậy mà đã đột phá lên hư khí cảnh đỉnh phong, xem ra mấy ngày qua nàng đã nỗ lực tu luyện không ít, còn lại ba người Dương Khôi, Bùi Đình, Hạ Hoài An thấy hắn bế quan có lẽ cũng đóng cửa trong phòng, thực lực cũng đã nhỉnh hơn trước một chút.

"Toàn bộ tân sinh đã tập hợp hết chưa?".

Khi tiếng chuông thứ 36 vừa được kết thúc, một đạo âm thanh to lớn liền vang vọng khắp toàn trường, cũng không hề kém tiếng chuông vừa rồi là mấy, chính là thanh âm của vị trưởng lão dẫn đoàn - Tiết trưởng lão.

Xung quanh lão giả này có vô số các trưởng lão khác cũng đã tập trung lại ở đây, đứng trên bề mặt truyền tống đài, một vị trưởng lão trong số đó tiến lại cung kính nói:

"Đế Chung đã vang xong, theo như quy củ cũng nên bắt đầu thôi thưa ngài".

"Ừm".

Tiết trưởng lão gật đầu, nếu như hiện tại còn có người chưa đến vậy thì kẻ đó chỉ có thể xui xẻo mà thôi, sẽ không có chuyện mọi người ở đây phải chờ, lập tức khoát tay ra hiệu, một trưởng lão đứng cạnh đó hiểu ý hiền dõng dạc hô lớn:

"Toàn bộ tân sinh bước lên truyền tống đài!".

m thanh vừa dứt, lúc này các tân sinh liền lục tục phi thân nhảy lên, một số người lúc này mới chạy đến hổn hển không kịp thở, cũng vội vàng theo đám người nhảy lên bình đài.

"Chúng ta cũng đi thôi!".

Dương Khôi mỉm cười nói với mọi người.

Đột nhiên Trần Phàm cảm giác như có ánh mắt nào đó đang găm vào sau lưng mình, bên trong ẩn ẩn còn mang theo sát khí, quay đầu ngoảnh lại đã gặp ngay một thân ảnh quen thuộc, quý phái mà cao ngạo, không ai khác chính là Bích Lam công chúa, bên cạnh nàng lúc này còn có bốn gã thanh niên khác đi cùng, ăn mặc cũng đều là hoa phục cao quý, mắt để trên trán, mà trong số đó có hai tên Trần Phàm vừa nhìn là có thể nhận ra, chính là hai kẻ đi theo ả công chúa tới Đế Thị Phường lần trước, bị hắn đập cho thê thảm, hai gã này ăn mặc cũng sang trọng nhưng hơi khác so với ba người còn lại, bọn chúng cùng với Bích Lam vẫn đang dùng ánh mắt căm hận nhìn lấy Trần Phàm, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

"Cửu muội, không lẽ đó chính là tiểu tử đã đánh muội sao?".

Một gã thanh niên bên cạnh Bích Lam lên tiếng hỏi, ánh mắt sắc bén từ trên xuống dưới đánh giá Trần Phàm, nghe xưng hô với công chúa thì có vẻ là hoàng tử của Thiên Uy đế quốc.

Cửu công chúa, Thất hoàng tử cùng Lục hoàng tử, còn hai gã thanh niên ăn mặc khác kia có lẽ là con cái của thân vương quý tộc nào đó, đây cũng chính là năm người của Đế đô có được danh ngạch của Vạn Linh Tông lần này.

"Hừ!".

Bích Lam không nói gì, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi tiếp.

"Đúng là không biết trời cao đất rộng, sau khi vào tới tông môn, không cần đến nhị ca ra tay, ta đây cũng sẽ nghiền nát con dế nhũi này, hả giận cho cửu muội".

Một vị hoàng tử khác cũng bực mình nói, nếu không phải ở chỗ này không thể động thủ, bọn chúng nhất định đã nhao nhao tiến tới làm thịt Trần Phàm.

"Quả nhiên...chim hợp theo giống, chó hợp theo loài".

Mặc dù hiện tại người đông ồn ào, Trần Phàm nhàn nhạt nói ra câu này chỉ với âm lượng vừa phải mà thôi, hắn cũng không chủ ý để cho mấy người kia nghe thấy, nhưng tu sĩ chân khí cảnh có giác quan vô cùng nhạy bén, lời của hắn nói hiển nhiên đã lọt vào tai của đám người Bích Lam.

"Ngươi..."

Năm người này lập tức quay ngoắt lại, cặp mặt trợn trừng nhìn vào Trần Phàm, Lục hoàng tử không khỏi nghiến răng nói:

"Súc sinh, ngươi vừa mới nói cái gì hả?".

Trần Phàm thấy vậy nhếch mép cười:

"Làm sao, hả cái thứ súc vật mặc váy hoa?".

"Ha ha ha..."

Hạ Hoài An lại được một phen ôm bụng.

"Đáng chết! Tên này quá mức ngông cuồng, nghĩ chúng ta không dám gì hắn sao?".

Lục hoàng tử lửa giận phừng phừng, hắn đã muốn lao lên động thủ rồi.

"Bỏ đi Lục đệ, dế nhũi mãi mãi chỉ là dế nhũi mà thôi, vào trong thánh địa rồi hắn sẽ phải hối hận những gì hôm nay mình làm".

Thất hoàng tử sắc mặt thâm trầm nói, sau đó đám người cùng nhau tiến lên bình đài.

"Sư đệ, ngươi nên cẩn thận thì hơn, cái đám hoàng tộc này ta nghe nói tại Vạn Linh Tông cũng có cắm được chút rễ đó".

Dương Khôi cẩn thận nhắc nhở.

"Vậy sao, gà đất chó sành mà thôi, tốt nhất chúng khôn ngoan thì đừng đụng đến đệ, bằng không sẽ phải trả cái giá rất đắt đó".

Trần Phàm mỉm cười, hắn còn chưa có dịp thử nghiệm Vũ Trụ Dung Lô hoạt động ra sao, nếu có kẻ không biết sống chết tìm tới vậy thì làm con chuột bạch luôn đi.

Thời gian một chén trà sau, toàn bộ tân sinh đều đã đứng đông đủ trên truyền tống đài, lần này tổng cộng có hơn ba vạn tân sinh được tuyển chọn ra từ năm vạn sáu ngàn thành trấn, mười vạn vị trưởng lão ngoại môn, một vị dẫn đoàn, hết thảy cộng lại có 13 vạn thân ảnh, dù bình đài vô cùng rộng lớn, nhưng nhiều người như thế cũng đã sinh ra cảm giác nhỏ bé chật chội.

"Ổn định vị trí cho tốt, truyền tống một khi khởi động các ngươi tốt nhất nên nhắm mắt vận công vào, cái này không phải nhẹ nhàng như đưa người đi dạo đâu".

Trưởng lão vòng ngoài, bao bọc lấy bên trong là những thế hệ tương lai của môn phái, sau khi nhắc nhở đám tân sinh một chút, lúc này có tám vị trưởng lão đồng loạt tiến về phía tám cây cột đá cao cao, mở ra một cái, linh thạch trút vào...

Ầm ầm ầm...

Tám cột đá sau khi tiếp nhận năng lượng lập tức sáng lên, ánh sáng tỏa ra tạo thành một màn chắn mỏng màu trắng vây kín lấy xung quanh bình đài, nương theo đó, cả truyền tống đài bắt đầu rung lên nhè nhẹ.

Ánh sáng trong phút chốc trở nên dữ dội hơn bao giờ hết, tạo thành một cột sáng khổng lồ phóng thẳng lên bầu trời, ánh sáng chói lòa, lúc này đã không ai còn nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì nữa, mà người ở bên trong cũng là như vậy.

"A!".

Trần Thu Nguyệt lảo đảo suýt ngã, hai mắt vẫn nhắm tịt lại, đột nhiên như có bàn tay ai đó đỡ lấy, chân khí hùng hậu tỏa ra bao bọc lấy người nàng, khiến cho cả thân hình thoáng chốc đã được ổn định lại, cảm giác cực kỳ an toàn.

Khí tức vô cùng quen thuộc, Trần Thu Nguyệt khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên, dù nhắm mắt nhưng vẫn nhận ra được người này chính là Trần Phàm.

"Cám ơn đệ!".

Trần Thu Nguyệt thẹn thùng nói.

"Không sao, có đệ ở đây rồi!".

Trần Phàm nhắm mắt mỉm cười, khuôn mặt mười phần bình tĩnh, các vị trưởng lão khi nãy nói không sai, giờ phút này truyền tống đài đã bắt đầu khởi động, không biết xung quanh xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cảm giác được nếu mình mà mở mắt ra lúc này, hai con ngươi rất có thể sẽ bị thứ ánh sáng đáng sợ kia đốt thành tro bụi.

"Thật là khủng bố a! Hy vọng Vạn Linh Tông có thể mang tới cho ta nhiều chút kinh hỷ!".

Cột sáng khổng lồ rực rỡ bao nhiêu thì biến mất cũng nhanh gọn bấy nhiêu, ánh sáng vụt tắt, chỉ chớp mắt sau trên truyền tống đài đã không còn bóng người, bằng phẳng thanh vắng, như chưa hề có người nào từng đứng trên đó cả.
Bình Luận (0)
Comment