Vũ Trụ Huyền Kỳ

Chương 97

Trần Phàm bước chân vào gian phòng mới dành cho ký danh đệ tử, quả nhiên phòng này hết sức riêng biệt, rộng rãi lại thoáng mát, vừa mới bước vào đã có một cảm giác yên tĩnh thanh bình.

Nhưng trong nội tâm của hắn lại âm thầm suy nghĩ, cảm thấy giờ phút này thân phận của mình như trở về với điểm xuất phát ban đầu, khi còn ở Trần gia phải bắt đầu từ thân phận thấp kém nhất, đến Vạn Linh Tông rồi hiện tại cũng phải bắt đầu làm một kẻ như vậy.

Trần Phàm chậm rãi thoát đi bộ quần áo cũ trên người, tắm rửa một trận thống khoái, sau đó lấy ra bộ y phục khi nãy được phát, đây là một bộ đồng phục màu xanh lục, cái này nhìn qua giống như là y phục dành cho tạp dịch, nhưng mặc vào vô cùng thoải mái, đông ấm hè mát, lại còn có công năng tị trần (tránh bụi), hoàn toàn không cần phải giặt giũ bao giờ.

Tắm rửa sạch sẽ, lúc này Trần Phàm mới khoanh chân ngồi xuống, từ trong người lấy ra một tấm ngọc bài cùng một cuốn sách phổ thông đặt trước mặt.

Ngọc bài là vật đại biểu cho thân phận mỗi một đệ tử trong tông, mặt trước có khắc hai chữ Vạn Linh đầy uy nghiêm, mặt sau là một chữ ký đơn giản, hiển nhiên cái của Trần Phàm chỉ là lệnh bài ký danh đệ tử. Ngoài ra tác dụng chủ yếu của nó còn là chứa đựng điểm cống hiến của mỗi người, bản thân cũng chính là một loại phù khí đặc biệt, tương tự như nhẫn trữ vật, khi nhỏ máu lên đó, sẽ không có người thứ hai có thể sử dụng được công năng của lệnh bài này nữa.

Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống, lóe lên rồi chìm vào bên trong ngọc bài, Trần Phàm có thể dễ dàng cảm nhận được bên trong là một không gian khác, nhưng hoàn toàn không thể đựng đồ.

Lúc này hắn mới từ từ mở cuốn sách ra xem.

Không đơn giản chỉ là một cuốn nội quy trong môn phái, phần đầu của nó là tổng quan sơ lược về Vạn Linh Tông, mỗi một đệ tử khi mới gia nhập cần phải biết mình đang đứng chân ở dưới mái nhà nào.

Vạn Linh Tông, ra đời cách đây hơn 50 vạn năm, tổ sư khai sơn chính là một vị nữ tử, siêu phàm thoát tục, trong sách không hề nói rõ, chỉ ghi người đời truyền gọi là Linh Ngọc Tiên Tôn.

Nếu như Mệnh Kiếm Sơn Trang chủ tu kiếm đạo, Kim Quang Tự tinh thông phật pháp, Phượng Nguyệt Cung diễm lệ âm nhu, thì Vạn Linh Tông lại có sở trường về thu phục và điều khiển linh thú, đây chính là ngự linh chi thuật, cái tên Vạn Linh Tông cũng là bắt nguồn từ đó mà ra.

Đệ tử cấp bậc thấp nhất dĩ nhiên là đệ tử ký danh, sau đó đến ngoại môn, nội môn, chân truyền và cuối cùng là thành tử.

Chấp sự quản lý đám tân sinh đệ tử, bên trên là trưởng lão chắp sự, rồi tới trưởng lão ngoại môn, nội môn, đại trưởng lão, thái thượng trưởng lão, đương nhiên quyền lực lớn nhất vẫn là tông chủ, thái thượng trưởng lão thì là những nhân vật đã thuộc vào cấp bậc lão tổ rồi, cho dù tông chủ cũng phải kính nể họ ba phần, ngày tháng quanh năm chỉ ở sâu trong thánh cảnh tiềm tu, không màng thế sự, trừ phi tông môn xảy ra chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong mới đi ra lộ mặt.

Về phần hai nội quy trong tông thì Trần Phàm chỉ đọc lướt qua gần như không thèm để ý tới, nội quy gì chứ, đối với cường giả mấy cái gọi là quy tắc chẳng khác nào rắm thối cả, Vạn Linh Tông cũng chỉ viết vào đây cho có lệ mà thôi, quy củ chỉ có thể trói buộc người yếu đuối chứ kẻ có thực lực vốn chẳng bao giờ cần quan tâm tới quy củ.

Trần Phàm miệng thở dài đem cuốn sách cất vào trong túi, lúc này hắn mới bắt tay vào việc chính của mình.

Leng keng...

Lôi từ trong người ra một đống binh khí vứt la liệt trước mặt, nào là giáp trụ gươm đao, kiếm kích đủ loại, nhưng mà trong đó chói mắt nhất vẫn là một bộ chiến giáp bằng bạc lấp lánh ngân quang.

Ha ha, đây là những thứ "tịch thu" được từ hai nhà Phương Trần đó mà, hiện tại cuối cùng cũng có dịp lôi ra thôn phệ a, Ngân Long Chiến Giáp, Bạch Cương Phong Linh Phiến, chưa hết còn thêm cả vài kiện vương binh, Trần Phàm thực sự chờ mong sau khi hấp thu hết đống này Đế Vương Chiến Khải của hắn sẽ phát sinh biến hóa ra sao?

Chợt nhớ tới mình khi nãy đã hút được một lượng lớn chân khí của Tào Thịnh, Trần Phàm bàn tay ngửa lên, một cái lò luyện nhỏ xíu hiện ra trước mắt.

"Bé tí như vậy lại có thể trong chớp mắt hút cạn công lực của một cao thủ chân khí, không biết tối đa nó có thể chứa được bao nhiêu nhỉ?".

Trần Phàm tâm thần khẽ động, hai mắt nhắm lại tinh tế cảm nhận, bởi vì hắn và Vũ Trụ Dung Lô tâm linh tương thông nên có thể dễ dàng biết được tình huống của nó.

Chỉ thấy sâu thẳm bên trong đang có một đoàn khí ngọ nguậy, đây chính là công lực cả đời của gã Tào Thịnh xấu số, ngoài ra Trần Phàm cảm thấy trong lò luyện không gian còn trống trải rất nhiều, chứa đựng đoàn chân khí kia chỉ giống như muối bỏ biển mà thôi, áng chừng phải cần chân khí của mấy trăm gã Tào Thịnh mới có thể lấp đầy cái dung lô nhỏ bé này.

Trần Phàm nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, Vũ Trụ Dung Lô lập tức xoay tròn với tốc độ nhanh dần đều, rồi từ trong đó bắt đầu chui ra một sợi chân khí mỏng manh, như sương như khói, tinh thuần vô cùng, đây là chân khí của đối phương đã bị dung lô luyện hóa, sau cùng nó sẽ hòa lẫn vào trong số chân khí tại đan điền của Trần Phàm, cũng chẳng mất bao lâu sau, số chân khí của đối phương đã hoàn toàn biến thành lực lượng của hắn, cũng đã giúp hắn tiết kiệm được mấy tháng khổ tu.

Bởi vì Trần Phàm tu luyện Đại Vũ Trụ Thuật, tích lũy chính là nhiều gấp mấy chục lần người thường, một gã Tào Thịnh nhỏ nhoi chẳng đáng là bao, huống hồ chân khí của người khác cần phải được loại bỏ tạp chất, cho nên sau khi luyện hóa xong sẽ chỉ còn lại được có một hai phần so với ban đầu mà thôi, đây chính là phần tinh thuần nhất có thể hấp thu được.

"Đúng rồi, Vũ Trụ Dung Lô của ta còn có thể gia tăng tốc độ hấp thu đan dược nữa mà".

Trần Phàm lẩm bẩm nói, trải qua một chút tìm hiểu hình thái này hắn cũng đã biết được sức mạnh của Vũ Trụ Dung Lô không chỉ có thế, nếu như bây giờ phục dụng số Diệu Linh Đan kia nhất định thời gian luyện hóa dược lực của chúng phải nhanh hơn người khác rất nhiều, thậm chí là sau này bất kể hắn hấp thu thôn phệ cái gì cũng sẽ đều được gia tăng như vậy, đây là cái hay của Vũ Trụ Dung Lô, sẵn có đan dược ở đâu thì thử xem luôn chứ còn đợi đến bao giờ.

Trần Phàm lập tức cầm cả năm viên Diệu Linh Đan nhét vào miệng, nếu như lúc này có người ngoài nhìn thấy cảnh tượng ấy nhất định sẽ bị dọa cho khiếp hãi nhảy dựng lên, bởi vì cao thủ chân khí bình thường uống một viên Diệu Linh Đan thì toàn bộ cơ thể sẽ nóng rực như lò, khí huyết sôi sục hiển nhiên là bên trong ẩn chứa năng lượng cực lớn, phải cật lực vận khí khống chế dược lực rồi chậm rãi luyện hóa hết sức từ từ mới có thể hấp thu được, đằng này Trần Phàm hắn thì hay rồi, làm một phát cả năm viên như thế, bộ không sợ nổ banh xác mà chết sao?

Nhưng mà ngay khi dược lực cuồng bạo từ năm viên linh đan kia vừa mới sắp sửa bạo phát, Vũ Trụ Dung Lô của Trần Phàm chẳng biết từ lúc nào đã liên tục xoay tròn, lập tức như là sóng yên biển lặng, đoàn năng lượng kinh khủng kia biến mất giống như chưa hề tồn tại vậy, thực tế nó đã được Vũ Trụ Dung Lô thu hết vào trong.

Chớp mắt một cái đã ba ngày trôi qua!

Phù...

Trần Phàm nhẹ nhàng thở ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở ra hai mắt.

"Nhanh như vậy đã có thế luyện hóa hoàn toàn dược lực của Diệu Linh Đan, Vũ Trụ Dung Lô thực quá mức thần kỳ!".

Người bình thường nếu có tu vi như hắn hiện tại, ít nhất cũng phải hao tốn bốn năm ngày mới có thể đem một viên Diệu Linh Đan hấp thu toàn bộ, nhưng Trần Phàm lại chỉ mất có nửa ngày, nói ra chắc cũng chẳng có người nào dám tin.

Đáng tiếc năm viên linh đan này chỉ giúp cho tu vi của hắn tăng lên chút xíu, gần như không đáng kể, nhưng có một điều khiến Trần Phàm tương đối hài lòng là chân khí trong đan điền của hắn lại được tinh thuần hơn một chút, cái này khiến hắn không khỏi kinh ngạc, bình thường tu sĩ không thể quá ỷ lại vào đan dược, như vậy sẽ dẫn tới bất ổn căn cơ, nhưng cái Diệu Linh Đan này lại khác, dược lực của nó khi tiến vào trong cơ thể sẽ không ngừng thanh lọc chân khí của tu sĩ, khiến cho chất lượng chân khí ngày càng trở nên tinh thuần, dù chỉ có chút xíu nhỏ mà thôi, nhưng tích tiểu thành đại, điều này cũng quá mức nghịch thiên đi, không biết vị cao nhân nào đã sáng chế ra loại đan dược thế này, quả nhiên là phi thường thần diệu.
Bình Luận (0)
Comment