Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu

Chương 14

Bữa cơm đoàn tụ đầu tiên, Vu Kiều nhanh nhẹn đặt đũa, xới cơm. Cô bé hiểu thói quen của bà Trần, mỗi khi lễ Tết bà đều sẽ nhấp một chén rượu nhỏ.

Cả nhà ngồi vào bàn, ba Trần nâng ly, nói vài lời chúc tụng tốt đẹp. Vu Kiều và Trần Nhất Thiên nâng ly nước trái cây, bà Trần cầm chén rượu nhỏ, nhìn sang mẹ Trần. Mẹ Trần đang cúi đầu, tập trung ăn một miếng cơm.

Bà Trần không nói gì, nhẹ nhàng cụng ly với mọi người, rồi mỗi người uống một ngụm nhỏ.

Ba Trần tìm cơ hội nói với Vu Kiều: "Mẹ con đã gọi cho cậu, còn nói rất ngại khi để con sang đây ở. Cậu đã bảo mẹ con rồi, mẹ con cũng như dì con vậy, mẹ cậu coi mẹ con như con gái ruột, con chính là cháu ngoại ruột của bà! Nên đừng khách sáo nhé."

Vu Kiều đặt đũa xuống, nghiêm túc lắng nghe lời dạy, gật đầu liên tục.

"Ở đây cứ như ở nhà mình! Đừng có khách sáo!" Nói rồi, ông gắp một miếng thịt gà lớn cho vào chén của cô bé, làm chén cơm của cô bé gần như đầy tràn.

Trần Nhất Thiên tiếp lời: "Vu Kiều không khách sáo đâu, ba, quan trọng là ba đó! Ba cũng đừng khách sáo! Cứ coi như ở nhà mình!"

Nói xong, anh nhìn bà nội, hai người mỉm cười đầy ngụ ý.

Sau bữa tối, Vu Kiều về phòng mình, nghe tiếng mẹ Trần và bà Trần tranh nhau rửa chén, trong bếp lại vang lên tiếng nước chảy và chén dĩa va chạm.

Bà Trần bước vào phòng cô bé, mở tủ, kéo ra một chiếc mền lụa. Vừa kéo bà vừa nói:
"Kiều Kiều, mấy hôm nay ngủ với bà nhé."

Vu Kiều lập tức hiểu ý, ôm mền của mình chuyển sang phòng bà.

Mẹ Trần theo sau, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Ba Trần đứng ở hành lang, ánh mắt vượt qua đỉnh đầu Vu Kiều, dường như trao đổi ánh nhìn với mẹ Trần, nhưng không rõ ý.

Vu Kiều thoải mái nằm trên giường bà Trần, còn bà thì dọn dẹp giường của cô bé một cách gọn gàng.

Trong lúc đó, ba mẹ Trần vẫn đi lại ngoài hành lang.

Điện thoại của ba Trần lại đổ chuông, ông vội vã nghe máy. Vu Kiều nằm trên giường bà Trần, cảm nhận ông vẫn đi đi lại lại, hết từ hành lang đến bếp, vừa đi vừa nói chuyện điện thoại với âm lượng lớn hơn trước:

"Tôi vừa về Thẩm Dương đây."

"Thế thì tối nay nhé!"

"Được, được, không sao đâu!"

"Tôi đi ngay bây giờ..."

Khi bà Trần ra khỏi phòng Vu Kiều, ba Trần chặn bà lại trong hành lang, nói rằng tối nay ông phải gặp một người để bàn chuyện, có thể sẽ về rất muộn, bảo "mọi người" cứ đi ngủ sớm.

Đêm cuối cùng của năm 1998, ánh đèn sáng rực khắp các gia đình, mọi nhà mở tiệc, vui vẻ chào đón năm mới. Không khí rộn ràng tạm thời che lấp những bất an ngầm, đưa mọi người chìm sâu vào màn đêm, chờ đợi buổi sáng của năm mới.

Ba Trần suốt đêm không về.

Đêm đó, người ngủ ngon nhất chính là Vu Kiều.

Sau tiếng đóng cửa của ba Trần, bà Trần về phòng, tắt đèn, đi ngủ.

Vu Kiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nghe thấy tiếng thở dài của bà Trần.

Mẹ Trần đợi đèn trong phòng bà tắt, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Trần Nhất Thiên.

Trần Nhất Thiên chưa ngủ, đang nằm trên giường đọc sách.

Mẹ Trần ngồi xuống chiếc ghế đối diện giường anh, ánh mắt dừng lại trên người con trai, vẻ mặt bình thản nhưng trong lòng dâng trào cảm xúc.

Mấy năm nay, hai mẹ con chỉ gặp nhau một, hai lần mỗi năm. Lần nào gặp, bà cũng cảm thấy Trần Nhất Thiên như biến thành một người khác.

Con trai cao lên rất nhanh, giai đoạn vỡ giọng khó chịu đã qua, cũng trở nên trầm mặc hơn.

Năm cuối cấp ba bận rộn, bà chưa từng nấu cho con một bữa cơm dinh dưỡng nào, ngày thi đại học cũng không đến bên ngoài trường thi. Việc chọn trường, chọn ngành đều do Trần Nhất Thiên tự quyết định.

Ba mẹ Trần chỉ biết khoe khoang về "con trai học sinh giỏi" trước mặt mọi người, nhưng trong lòng mẹ Trần, bà cảm nhận được con trai đang ngày càng xa cách mình.

Trần Nhất Thiên rời mắt khỏi cuốn sách, giơ sách lên hỏi mẹ: "Mẹ có chuyện gì sao?"

Mẹ Trần mỉm cười: "Không có gì, mẹ không ngủ được, vào xem con một chút."

Bà hỏi anh đang đọc sách gì, Trần Nhất Thiên trả lời: "Sách liên quan đến chuyên ngành."

Mẹ Trần nghiêng người, đưa tay chạm vào tóc của con trai.

Anh nằm lâu trên giường, tóc đã rối. Tay mẹ Trần vuốt lên, cảm nhận mái tóc cứng cáp, đàn hồi, đầu ngón tay còn mang theo hơi ấm của da đầu.

"Hồi nhỏ tóc con rất thưa và mềm. Có người nói cạo trọc sẽ làm tóc dày hơn, đen hơn, thế là ba mẹ cứ cạo đầu cho con hết lần này đến lần khác. Nhưng đến khi con vào tiểu học, tóc vẫn vàng vàng, mềm mềm."

Mẹ Trần thu tay lại: "Bây giờ sao lại cứng thế này? Lại còn đen và dày nữa."

Trần Nhất Thiên đặt sách xuống, chuẩn bị tâm thế trò chuyện với mẹ. Anh ngả người tựa vào tường, co chân lên, hai tay đặt lên đầu gối.

Mẹ Trần lại cảm thán, con trai mình đã lớn, trở thành một chàng trai cao lớn với đôi tay, đôi chân dài.

"Dạo này việc làm ăn ổn không mẹ?" Trần Nhất Thiên hỏi.

"Cũng ổn. Năm nay ba con cứ đi về Quảng Đông, Thâm Quyến. Người miền Nam lanh lợi, mẹ sớm đã bảo ba con làm phụ tùng ô tô, bên đó người ta đã làm được mấy năm rồi. Năm nay ba con cũng bắt đầu, đây là cơ hội kinh doanh, chắc sẽ ổn trong vài năm tới."

Trần Nhất Thiên lắng nghe mà không nói gì.

"Tiểu Thiên, học hành có cực không con? Thi đại học có sợ không?"

Trần Nhất Thiên cười nhẹ, gãi đầu: "Cực chứ, năm cuối cấp ba thì ai mà chẳng cực mẹ."

Mẹ Trần hỏi tiếp: "Những ngày thi đại học, bà nội có đưa con đến trường không? Con đi một mình à? Có sợ không?"

Trần Nhất Thiên hơi cao giọng: "Trời ơi! Mẹ! Con đi thi chứ có phải đi tù đâu. Đến ngày đó, mọi thứ chỉ dựa vào thực lực! Sợ thì có ích gì?"

Mẹ Trần ngạc nhiên trước câu nói của con trai. Bà hỏi thêm: "Vậy bạn bè con, có được phụ huynh đi cùng không?"

"Ừm, phần lớn là có. Nhưng cũng có bạn không cho ba mẹ đi, mà ba mẹ cứ đi, cuối cùng chỉ đứng ngoài nắng, chẳng giúp được gì, lại tăng thêm áp lực."

Mẹ Trần cúi đầu, im lặng hồi lâu, dường như nín thở. Một lát sau, vai bà run nhẹ, thở dài một hơi, rồi bắt đầu nức nở.

Trần Nhất Thiên ngạc nhiên, vội ngồi xuống mép giường, đặt tay lên vai mẹ. Dưới tay anh, đôi vai bà run lên dữ dội hơn.

"Hồi con còn nhỏ, nhà mình còn ở thị trấn. Lúc đó trong sân có mấy hộ sống chung, hàng xóm thân thiết như anh em. Có một ngày, ông bà nội con ra đồng làm việc, còn một nhà trong sân có tang, mẹ với ba con đi phụ, để con ở nhà một mình."

"Tối về, vừa vào nhà đã không thấy con đâu. Ba mẹ nghĩ chắc con sang nhà dì Diêu bên cạnh chơi, nhưng gọi dưới cửa sổ cũng không ai trả lời. Đi hết nhà này sang nhà khác tìm, mọi người đều nói không thấy. Lúc đó ba mẹ mới hoảng, cả xóm cũng cuống lên, chạy khắp nơi tìm con."

"Đó là mùa hè, khoảng hơn 7 giờ tối, trời vừa sẩm tối. Lúc đó mẹ không khóc, nhưng cả người mềm nhũn, chân không còn chút sức lực, càng nghĩ càng lo."

"Có người bảo phía sau nhà có đội công trình đang sửa đường, dựng nhà tạm để ở, có thể con ở đó."

"Ba mẹ ôm hy vọng cuối cùng, chạy đến nhà tạm đó. Đèn đã bật sáng, mọi người đang ăn cơm. Không có bàn ăn đàng hoàng, chỉ vài chiếc ghế ghép lại, đặt mấy món kho trên đó, mọi người ngồi xung quanh ăn. Và cái đầu nhỏ của con ở ngay giữa họ."

Trần Nhất Thiên nghe xong, thắc mắc:
"Sao con không nghe ai kể chuyện này?"

"Ông bà nội con lúc đó không có nhà. Chuyện này chỉ có ba mẹ biết. Ba con lập tức kéo con ra khỏi bàn, mẹ thì giáng ngay cho con một cái tát."

"Đánh luôn à?" Trần Nhất Thiên cười nhìn mẹ.

"Đánh xong mẹ hối hận ngay. Con còn nhỏ, biết gì đâu. Nhà không có ai, chạy ra công trình chơi, đến giờ cơm thì đói, ngồi ăn với họ. Con khóc một chút rồi lại vùng ra, quay lại ăn cơm với họ."

"Người trong đội công trình đều quen bố con, không ngăn kịp, chỉ biết khuyên con. Con thì vừa ăn vừa nói: 'Hôm nay con ăn ở đây! Ba mẹ về đi!'"

"Công trường thì có gì ăn? Có món ngon sao?"

"Ngon cái gì! Là cải thảo hầm đậu hũ, hầm đến nhừ cả, nát thành một nồi bầy nhầy..."

Mẹ Trần hít mũi, nghĩ đến cảnh này thấy buồn cười, nước mắt cũng ngừng rơi.

Trần Nhất Thiên cười theo, như thể câu chuyện này chẳng liên quan đến anh, mà là đang nói về con nhà ai đó.

Tối hôm ấy, hai mẹ con cứ chuyện trò đông tây nam bắc, nói tới tận 12 giờ đêm. Hai người thay nhau gợi chuyện, cố nói những điều đối phương thích nghe, không khí thật hòa hợp.

Cuối cùng, mẹ Trần bảo đã khuya rồi, nên đi ngủ thôi. Bà tự tay thu dọn giường cho Trần Nhất Thiên, dù thực ra ga giường vốn đã rất phẳng, chẳng cần sửa gì, nhưng bà vẫn cẩn thận dùng tay vuốt lại, cuộn mép mền thành một ống để khi thò chân vào không bị gió lùa. Nhìn con trai chui vào mền, bà mới an lòng.

Cuối cùng, mẹ Trần nói với Trần Nhất Thiên: "Tiểu Thiên, nửa đời người của mẹ cũng coi như suôn sẻ, chẳng có gì hối tiếc nhiều. Nhưng những chuyện khiến mẹ hối hận nhất đều liên quan đến con. Lúc con còn nhỏ, mẹ đã tát con một cái, giờ nghĩ lại, mẹ hối hận vô cùng. Năm nay con thi đại học, chỉ là mấy tháng trước thôi, nếu lúc đó mẹ kiên quyết trở về, mọi thứ đã khác rồi. Như bạn con nói, dù mẹ không thể vào phòng thi, cũng chẳng giúp con được thêm điểm nào, nhưng nếu mẹ đứng ngoài phòng thi, cùng các phụ huynh khác phơi nắng, thì cả đời này, mẹ cũng không có gì phải nuối tiếc cả."

"Ngày trước, mẹ luôn nghĩ rằng, con còn nhỏ, mẹ phải lo việc làm ăn của mình trước, sau này sẽ có thời gian ở bên con nhiều hơn. Suy nghĩ ấy kéo dài suốt 20 năm. Đáng tiếc, chẳng có 'sau này'. 20 năm trôi qua, trong 20 năm ấy, mẹ luôn vắng mặt. Bây giờ, con đã 20 tuổi rồi..."

"Khi con bằng tuổi Vu Kiều... Haiz! Nếu mẹ là Vu Hương, bất kể xảy ra chuyện gì, mẹ cũng sẽ không bỏ Vu Kiều lại nơi này."

Mí mắt Trần Nhất Thiên bắt đầu sụp xuống, từ khi có ý thức đến giờ, đây là lần đầu tiên anh nói nhiều với mẹ như vậy. Đoạn cuối này, Trần Nhất Thiên cũng chẳng biết phải đáp lại thế nào, mà mẹ Trần cũng không cần anh đáp lại. Bà chỉ đang tự nói với chính mình. Nói xong, bà tắt đèn, nhẹ nhàng bước ra ngoài.

Trần Nhất Thiên cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, dõi theo bóng mẹ mình rời đi. Ánh sáng hắt qua khe cửa càng lúc càng hẹp dần, mẹ anh khuất sau cánh cửa, để lại một căn phòng chìm trong bóng tối nặng nề.
Bình Luận (0)
Comment