Trong lúc làm "ngựa gỗ" cho các bạn nhảy qua, Vu Kiều đột nhiên thấy nóng trong mũi, rồi máu mũi chảy ra.
Lần thứ hai là trong giờ học, không va chạm, không chơi đùa, máu mũi lại bất ngờ chảy xuống mà không rõ lý do.
Sau đó, các bạn trong lớp còn trêu chọc cô bé, nói là chắc do thầy dạy Toán hói đầu đẹp trai quá, làm cô bé chảy cả máu mũi!
Tiếp theo là cuối tuần. Bệnh viện quản lý rất nghiêm, Vu Kiều muốn xuống công viên nhỏ dưới tầng để tắm nắng nhưng bị y tá cản lại.
Trần Nhất Thiên và bà Trần thay nhau chăm sóc cô bé. May mà trong phòng bệnh còn trống giường, ban đêm không phải nằm dưới đất.
Tối thứ sáu và thứ bảy, Trần Nhất Thiên ngủ lại bệnh viện. Tới chủ nhật, bà Trần nhất quyết ở lại thay anh, bảo anh về nhà nghỉ ngơi.
Hai người đã thống nhất với nhau, tối chủ nhật Trần Nhất Thiên sẽ gọi điện báo tin cho mẹ của Vu Kiều, Vu Hương.
Chuyện này không hề nhỏ, giờ đã có kết luận chính xác, nhất định phải cho mẹ cô bé biết. Những bước điều trị tiếp theo, tốt nhất phải có ba mẹ ở bên. Dù thế nào đi nữa, cả Trần Nhất Thiên và bà Trần đều không dám tự mình quyết định.
Lúc đó, vẫn còn khá sớm, Vu Hương còn đang ở cửa hàng. Người nghe máy nói giọng miền Nam, gọi Vu Hương ra nghe điện thoại. Một lúc sau, Vu Hương cầm máy, giọng có vẻ mệt mỏi:
"A lô! Là Tiểu Thiên đúng không? Chị đoán ngay là cậu! Dạo này chị cũng định gọi cho mọi người đây. Ở nhà mọi người thế nào? Vu Kiều sao rồi? Bà nội cậu khỏe không? Tối nay ăn gì ngon vậy? Ở bên đó ấm lên chưa? Chứ bên này lạnh lắm, lạnh đến tận xương..."
Trần Nhất Thiên không muốn kéo dài câu chuyện, cố nhẫn nại nghe hết đoạn hỏi han của chị rồi nói: "Có chuyện này muốn nói với chị. Vu Kiều bị bệnh, khá nghiêm trọng, giờ đã nhập viện rồi."
Vu Hương không nghe rõ: "Cậu nói gì? Ai bệnh?"
"Nhập viện được bốn ngày rồi. Thứ Sáu vừa qua có kết luận chính xác, là một dạng bệnh máu: Giảm tiểu cầu, khả năng đông máu rất kém, dễ bị chảy máu mà không cầm được."
"Cậu nói Vu Kiều sao?"
"Bác sĩ nói lượng tiểu cầu của con bé rất thấp, có thể dẫn đến xuất huyết não hoặc nội tạng bất cứ lúc nào. Lúc con bé đi cùng bà nội khám bệnh, bác sĩ không cho con bé về, bắt nhập viện ngay. Lên tầng cũng không cho đi bộ, phải ngồi xe lăn."
Đầu dây bên kia im lặng.
Một, hai phút sau, Vu Hương mới hỏi tiếp:
"Làm sao mà phát hiện ra? Bây giờ tình hình thế nào?"
Trần Nhất Thiên trả lời vào trọng tâm nhất:
"Bây giờ con bé ổn, không chảy máu, cũng không đau ở đâu. Chị đừng lo. Bệnh viện yêu cầu nằm trên giường cả ngày, tuần sau phải làm thêm vài xét nghiệm rồi dùng thuốc."
Vu Hương không nói gì.
"Lúc đầu con bé bị bầm tím, hết chỗ này đến chỗ khác. Hỏi thì con bé nói không nhớ bị va vào đâu. Sau đó, khi đi tắm kỳ lưng, cả lưng đầy vết đỏ như máu tụ. Đúng lúc bà nội đi kiểm tra sức khỏe nên dẫn con bé đi kiểm tra luôn. Không ngờ bà nội không sao, mà bệnh của con bé lại nghiêm trọng như vậy."
Trần Nhất Thiên cố gắng diễn đạt mọi chuyện một cách khách quan, chọn từ cẩn thận. Dù biết mẹ của Vu Kiều tính cách mạnh mẽ, nhưng dù sao chị cũng là phụ nữ, anh sợ chị không chịu nổi cú sốc này.
May mắn thay, Vu Hương vẫn giữ được bình tĩnh, chỉ là giọng nói càng lúc càng trầm buồn.
Trước khi kết thúc cuộc gọi, chị đột nhiên hỏi: "Tiền viện phí là ai trả? Chị sẽ gửi tiền qua ngay."
Trần Nhất Thiên nói tiền tạm ứng viện phí đã đóng rồi, nếu không đủ, bệnh viện sẽ thông báo sau. Anh hỏi chị khi nào về được. Vu Hương thở dài một tiếng rồi đáp: "Chị sẽ sắp xếp."
Sau cuối tuần, tin dữ dần dần được tiêu hóa, trở thành một nỗi buồn và lo âu kéo dài.
Trần Nhất Thiên bình tĩnh lại, nghĩ nên báo cho giáo viên chủ nhiệm của Vu Kiều và xin phép nghỉ học. Anh tóm tắt ngắn gọn về tình hình bệnh tật của em gái, khiến cô Tiết rất bất ngờ. Cô ấy hỏi xem có cần giúp gì không. Anh nói tạm thời chưa. Nghĩ một lúc, anh lại hỏi: "Ở trường, Vu Kiều có bị ai bắt nạt không?" Nghĩ thêm, anh hỏi tiếp:
"Em ấy thích gì nhất?"
Chuyện bị bắt nạt chỉ là suy đoán của anh, và tất nhiên là không có. Còn câu hỏi thứ hai, cô Tiết suy nghĩ một lát rồi trả lời với giọng ấm áp: "Xin lỗi, tôi không nghĩ ra ngay được. Là giáo viên, có lẽ tôi chưa quan tâm đủ đến em ấy."
Trái lại, bà Trần có phản ứng hoàn toàn khác. Từ một người tràn đầy sức sống, bà trở nên trầm lặng. Trước mặt Vu Kiều, bà càng chăm sóc tỉ mỉ hơn, nhưng mỗi khi rời khỏi phòng bệnh, bà như mất hết sức lực, đôi mắt lúc nào cũng đỏ hoe.
Bà từng nuôi nấng không biết bao nhiêu đứa trẻ, rồi cả con của chúng. Trần Nhất Thiên là do một tay bà nuôi lớn. Càng lớn tuổi, bản năng yêu thương trẻ con của bà càng mãnh liệt. Dù là trẻ xa lạ, bà cũng thích ngắm nhìn những sinh mệnh non trẻ, tràn đầy sức sống ấy.
Bà Trần là người như thế, luôn sẵn lòng giúp đỡ. Bà có thể đi bộ đến trường tiểu học gần nhà, đứng ngoài hàng rào sân trường xem học sinh tập thể dục giữa giờ, rồi tấm tắc khen: "Đều tăm tắp, đẹp quá." Trên xe buýt, thấy người đàn ông bế con không đúng cách khiến cổ em bé bị gập, bà cũng sẽ tiến lại nhắc nhở. Bà là hình mẫu điển hình của những bà cô nhiệt tình ở Trung Quốc.
Giờ đây, khi một cô bé khỏe mạnh, tràn đầy sức sống như Vu Kiều lại mắc một căn bệnh kỳ lạ, sống chết chưa biết ra sao, bà Trần bất giác nghĩ lại rất nhiều chuyện. Nhớ hình ảnh Vu Kiều ăn uống ngấu nghiến, dáng vẻ khéo léo khi lột tỏi, giã tỏi, những lần cô bé cùng bà đi chợ, xách túi đồ nặng đến bước đi lảo đảo, hay khi cô bé ngồi xuống trò chuyện, cố gắng tìm chuyện để nói, khuôn mặt rạng rỡ của cô bé làm bà thấy lòng mình ấm áp.
Trong khi đó, tâm trạng của Vu Kiều lại khá ổn định, bởi cô bé chỉ đơn giản là một người nghe. Ban đầu, cô bé nghĩ bác sĩ đã làm quá mọi chuyện, vì từng nghe nói có những bác sĩ vì muốn kiếm thêm tiền nên tìm mọi cách giữ bệnh nhân ở lại bệnh viện. Nhưng dần dần, từ thái độ của y bác sĩ, bà Trần và cả Trần Nhất Thiên, cô bé nhận ra rằng mình thực sự đang mắc bệnh. Không những thế, đó còn là căn bệnh rất nghiêm trọng.
Có một xét nghiệm chỉ có thể làm vào sáng thứ tư. Sáng thứ ba, khi bác sĩ đến kiểm tra phòng, bà Trần có mặt ở đó. Bác sĩ nhắc lại rằng sáng thứ tư, Vu Kiều sẽ phải làm xét nghiệm chọc tủy xương và dặn cô bé chuẩn bị tinh thần.
Từ khi Vu Kiều nhập viện, Trần Nhất Thiên rất ít khi trở lại trường.
Một số môn học có thể bỏ qua, nhưng tiết tiếng Anh và các môn chuyên ngành khác thì giáo viên thường điểm danh, xin nghỉ cũng phải trực tiếp gặp thầy cô để trình bày.
Thứ ba, Trần Nhất Thiên trở về trường cả ngày. Anh đã xin nghỉ dài hạn cho Vu Kiều ở trường tiểu học Tân Lạc, và cũng đã gọi điện cho mẹ cô, Vu Hương, hai lần. Chị nói rằng mình đã đóng cửa hàng ở Nam Kinh, vài ngày nữa sẽ về. Vì bà nội đang chăm sóc Vu Kiều trong bệnh viện, anh yên tâm giải quyết công việc ở trường.
Buổi chiều, Trần Nhất Thiên có một tiết tiếng Anh. Sau khi tan học, anh đợi các bạn vây quanh giáo viên để hỏi bài rời đi hết, rồi tiến đến nói chuyện với giáo viên.
Anh giải thích rằng gia đình có người mắc bệnh nặng, mấy ngày trước không kịp xin phép, hôm nay đến để bổ sung giấy xin phép. Nói xong, anh đưa giấy phép có chữ ký của giáo vụ.
Giáo viên tiếng Anh là một cô gái mới tốt nghiệp vài năm, vẻ ngoài không nổi bật nhưng có tính cách thẳng thắn. Cô ấy nhìn qua giấy xin phép rồi nói: "Được rồi, em cứ yên tâm chăm lo cho gia đình. Những bài học này, sau này em có thể mượn vở bạn bè để chép lại hoặc tự học."
Trần Nhất Thiên gật đầu đồng ý, nhường đường để cô giáo đi trước.
Nhưng cô ấy đi được vài bước thì quay lại, hạ giọng hỏi: "Người bệnh là ai vậy?"
"Là em gái em."
Cô giáo ngẫm một lúc rồi nói:
"Nếu cần giúp đỡ gì, em cứ nói. Cô dạo này không có nhiều khoản phải chi tiêu, nếu cần hỗ trợ tài chính..."
Trần Nhất Thiên hơi bối rối, cúi đầu đáp:
"Cảm ơn cô, hiện giờ chi phí vẫn đủ."
Không còn tiết học nào trong ngày, Trần Nhất Thiên là người ra khỏi giảng đường cuối cùng. Anh chậm rãi đi xuống cầu thang.
Tòa nhà giảng đường này có sáu tầng, là một trong những công trình lâu đời nhất trong khuôn viên trường, được thiết kế bởi người Nga và có thể chịu được động đất cấp tám.
Tuy nhiên, thành phố này chưa bao giờ có động đất. Người ta nói rằng đất dưới thành phố là một khối đá liền mạch. Đây lại là một thành phố nội địa, với con sông lớn nằm ở phía Nam thành phố, cách trung tâm rất xa. Thành phố ít khi gặp thiên tai như động đất hay lũ lụt, hàng ngàn năm nay vẫn được coi là vùng đất may mắn.
Khi Trần Nhất Thiên xuống đến sảnh tầng một, nơi có bốn cột đá tròn được chạm khắc hoa văn, anh nhận ra mình chưa bao giờ để ý xem hoa văn đó là gì.
Ở giữa bốn cột đá là các bức tượng đá, gồm có Karl Marx, Friedrich Engels, và một bức tượng thứ ba mà anh không nhớ nổi là ai. Anh bước qua bức tượng cuối cùng, rồi nghe thấy có người gọi tên mình từ phía sau:
"Trần Nhất Thiên!"
Người vừa chạy xuống từ tầng trên không phải sinh viên khoa Triết – khoa có văn phòng trong tòa nhà này – mà là một người quen của anh.
Từ khi nhập học đến nay, Trần Nhất Thiên không cố gắng xây dựng mối quan hệ với bạn cùng lớp, lại ít khi ở ký túc xá. Số người có thể gọi là quen biết không nhiều.
Cô gái chạy xuống khá vội, mang theo mùi phấn nhẹ nhàng.
"Có chuyện gì vậy?" – Trần Nhất Thiên nhìn cô ấy, thấy cô ấy đang th ở dốc. Cô gái ôm trong tay chiếc áo lông vũ màu trắng muốt, phần cổ áo lông dày che khuất nửa khuôn mặt. Tóc dài đen mượt của cô ấy cọ vào áo lông, tạo ra tĩnh điện, cuộn lại và dính vào áo.
"Gọi cậu mãi mà chẳng thấy quay đầu!" – Cô gái tiếp tục th ở dốc.
Trần Nhất Thiên không vội đáp, đợi cô ấy bình tĩnh lại.
"Cậu vừa tan học à?" – Cô gái chống tay vào hông, đứng thẳng người lên rồi hỏi.
"Ừ."
Đúng vậy, cô gái này họ Lâm, tên là Lâm Tiểu Thi, một người bạn cùng nhóm ăn tối với anh sau trận bóng rổ lần trước.
"Sao không đi cùng Tĩnh Vũ?"
"Trưa nay tôi không về ký túc xá, không gặp cậu ấy." Tĩnh Vũ cũng là một người trong nhóm bạn hôm đó, cậu bạn ngồi cạnh Lâm Tiểu Thi.
Lâm Tiểu Thi không để mình bị phớt lờ, hỏi tiếp: "Cuối tuần này cậu đi không?"
"Đi đâu?" – Trần Nhất Thiên đoán, chắc họ định tổ chức hoạt động gì đó.
Lâm Tiểu Thi trợn mắt: "Đi ăn chứ còn gì! Tối thứ bảy, Tĩnh Vũ nói phát hiện được một quán buffet nướng mới mở, giá ưu đãi chỉ 38 tệ một người... Cậu không về ký túc xá nên chưa ai kịp báo cậu."