Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu

Chương 19

Trong phòng bệnh có ba cái giường, giường cạnh cửa sổ đã có một cô bé nằm. Cô bé ấy lớn hơn Vu Kiều một chút, nói giọng vùng thuộc Thẩm Dương. Giọng của ba cô bé ấy còn đậm chất địa phương hơn.

Cô bé ấy mới chỉ đến trong tuần này do bị sốt. Mấy ngày trước tinh thần không tốt, hôm nay đã khỏe hơn nhiều.

Thấy Vu Kiều và Trần Nhất Thiên đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới, cô bé ấy cũng cúi xuống nhìn theo. Vu Kiều khép khuỷu tay lại nhường một vị trí. Cô bé ấy theo ánh mắt của Vu Kiều nhìn xuống.

Bà Trần đã sớm mất tăm, không thấy đâu cả. Hai cô bé trò chuyện một lúc, Trần Nhất Thiên rời khỏi phòng bệnh.

Trước bệnh viện có một cửa hàng nhỏ bán trái cây và đồ ăn vặt, anh đứng ở cửa, mặc cho gió lạnh thổi qua, bấm số điện thoại của Vu Hương.

Vừa nghe được giọng của Vu Hương, Trần Nhất Thiên đã hỏi ngay: "Khi nào thì chị đến?"

Khỏi nghĩ cũng biết, Vu Hương nhất định còn chưa đi.

Trần Nhất Thiên hỏi lại ngày chị sẽ đến.

Vu Hương hỏi Vu Kiều lại gây rắc rối gì nữa à, Trần Nhất Thiên nói cô bé không gây rắc rối, con bé thậm chí còn không nhắc đến chị trong những ngày này, nhưng chị không ở đây, chị coi vậy mà được sao?

Bất chấp thái độ hung hăng của Trần Nhất Thiên, Vu Hương vẫn rất bình tĩnh, chị giải thích rằng mấy ngày nay phải gom tiền và đóng cửa hàng. Trước khi đóng cửa hàng có rất nhiều việc cần phải giải quyết.

Cuối cùng nghẹn ngào hỏi Vu Kiều thế nào rồi?

Trần Nhất Thiên vẫn còn đang khó chịu. Có thể thế nào? Không đau, không ngứa, không chảy máu. Nhưng trong trường hợp chảy máu, nếu không được điều trị đúng cách thì không thể nào ngưng được.

Vu Hương tiếp tục giải thích rằng mình sẽ khởi hành ngay, sẽ đi chuyến tàu nào, điều này khiến Trần Nhất Thiên yên tâm.

Cuối cùng, Trần Nhất Thiên nói với giọng hờ hững: "Tôi không có gì phải lo lắng cả, Vu Kiều không phải là con gái tôi."

Trần Nhất Thiên trở lại phòng bệnh, hai bệnh nhân nhỏ đang đọc sách.

Vu Kiều đang đọc cuốn sách bìa đen "Thư kiếm ân cừu lục".

Nhìn thấy Trần Nhất Thiên, Vu Kiều mang cuốn sách về lại giường của mình.

Bệnh viện có trang bị một chiếc ghế gấp cho mỗi giường, được gấp lại để bên cạnh cho người nào cần thì lấy ra ngồi. Đến ban đêm, mở nó ra sẽ thành một chiếc giường nhỏ hẹp, với một lớp đệm mỏng, được đặt bên cạnh giường để người nhà người bệnh nằm ngủ.

Trần Nhất Thiên ngồi trên ghế, Vu Kiều bước tới, ngồi xổm xuống và nhẹ nhàng dựa vào chân anh.

Bác sĩ nói rằng nếu cuộc kiểm tra này không thành công, sẽ có chấn thương cột sống, vì vậy cô bé phải nằm trên giường nghiêm ngặt.

Trần Nhất Thiên vươn tay nắm lấy tóc của cô bé: "Buổi sáng mới làm kiểm tra xong, không phải đã nói em phải nghỉ ngơi sao?"

Vu Kiều đã đóng cuốn sách lại, đang ôm nó trong tay, "Anh ơi, em không mệt."

"Hôm nay đừng đọc sách với ngồi nhiều." Trần Nhất Thiên lấy cuốn sách trên tay cô bé đặt nó lên bàn cạnh giường ngủ.

Vu Kiều đứng dậy trở lại giường, Trần Nhất Thiên mở chiếc giường gấp ra.

Lúc này, hai người đều nghe thấy tiếng cuốn sách rơi xuống đất. Nhìn qua, cuốn sách trên tay bệnh nhân nằm bên cửa sổ đã rơi xuống đất, người nằm trên giường trông không giống như đang ngủ.

Vu Kiều nhìn Trần Nhất Thiên. Trần Nhất Thiên giơ tay ra hiệu cô bé im lặng, đi lên giường nằm xuống. Anh bước tới đó xem thử.

Trần Nhất Thiên nhặt cuốn sách trên mặt đất lên. Nhìn khuôn mặt của cô bé nằm trên giường, khuôn mặt cô bé tái nhợt không có chút máu.

Thật trùng hợp, người nhà của cô bé ấy lại không có ở đây. Trần Nhất Thiên không chút do dự bấm vào chuông khẩn cấp.

Một y tá nhanh chóng đến, gọi tên và vạch mí mắt ra nhìn, nhưng cô bé ấy hoàn toàn bất tỉnh.

Cô y tá gọi các y tá khác, trong nháy mắt cả căn phòng đều hỗn loạn.

Bệnh nhân được đeo mặt nạ dưỡng khí, Vu Kiều nghe họ nói về huyết áp, nhiệt độ cơ thể, nhịp tim và những từ khác, lại có người báo cáo một vài con số. Cùng với những âm thanh này, cô bé ấy được bế lên giường di chuyển và đẩy ra ngoài.

Vu Kiều ngồi dựa vào gối ở trên giường, bất lực nhìn theo.

Trần Nhất Thiên đứng cạnh giường, muốn giúp đỡ nhưng không có cách nào.

Khi chỉ còn cô bé và Trần Nhất Thiên ở trong phòng, Trần Nhất Thiên lại bắt đầu mở chiếc giường gấp ra.

Giường được làm rất chắc chắn, khi mở ra, các khớp nối kim loại phát ra tiếng kim loại cọ xát, lạo xạo, hơi chói tai.

"Anh ơi."

Khi Trần Nhất Thiên dừng lại, Vu Kiều hỏi: "Ba chị ấy đâu rồi?"

Trần Nhất Thiên lắc đầu, đem chiếc giường mở ra đặt gần giường Vu Kiều, ấn xuống, ấn thật chặt bốn chân giường.

"Anh tắt đèn nhé?" Trần Nhất Thiên hỏi.

Vu Kiều không trả lời, cô bé nằm ngửa, nhìn vào khoảng không trước mặt.

Trần Nhất Thiên đi đến cửa, tắt đèn, đi đến bên cửa sổ trong bóng tối, đóng chặt rèm cửa lại. Anh bước lại chiếc giường gấp và chuẩn bị nằm xuống.

"Anh ơi."

"Hả?"

"Anh ngủ trên giường lớn với em đi." Trần Nhất Thiên nghe thấy tiếng mền gối sột soạt, Vu Kiều trong bóng tối dịch qua một bên, để lộ nửa chiếc giường phẳng phiu, trắng tinh, nhìn thấy rõ cả trong bóng đêm.

Trần Nhất Thiên định vị trong bóng tối, cố gắng không gây động tác quá lớn, quay người về phía Vu Kiều, nhẹ nhàng nằm nghiêng sát mép giường, giữa hai người vẫn đủ chỗ để một người nữa nằm.

Vu Kiều kéo mền qua, định đắp cho Trần Nhất Thiên, nhưng anh giơ tay chặn lại: "Quần jean bẩn."

Vu Kiều nhích đầu lại gần một chút, người cô bé tỏa ra mùi hương ngọt ngào đặc trưng của trẻ con.

Hai người không buồn ngủ, nhưng cũng không nói chuyện trong một khoảng thời gian dài.

Một lát sau, hành lang vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, từ xa đến gần, không vội vã.

Vu Kiều chống tay nâng đầu dậy, nghiêng tai lắng nghe: "Trở lại rồi sao?"

Trần Nhất Thiên cũng dỏng tai nghe, đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất.

Vu Kiều hỏi: "Mẹ em bao giờ đến hả anh?"

Trần Nhất Thiên nằm im không nhúc nhích, nhưng giọng anh tỉnh táo lạ thường: "Ngày mai."

"Anh ơi, em hơi sợ."

"Sợ gì?"

"Sợ..."

Trần Nhất Thiên cười phì một tiếng: "Đừng nói là em sợ thi cử nhé, làm như trước đây em chưa từng sợ thi ấy."

"Trước đây cũng sợ. Nhưng trước đây chưa từng nghỉ học nhiều như lần này."

"Kết quả học tập của em bên đó thế nào?" Trần Nhất Thiên tò mò, đây là lần đầu tiên anh hỏi về điểm số của Vu Kiều.

"Tiến bộ ổn định." Một câu trả lời ngoại giao.

"Tiến bộ ổn định là sao?"

"Là, trước đây điểm kém, ba mẹ em chẳng ai thèm đi họp phụ huynh. Hai năm gần đây, ba em đã từng đi một lần, lần đó em đứng top 10 của lớp."

Đây là lần đầu tiên Trần Nhất Thiên nghe Vu Kiều nhắc đến ba cô bé. Người này tồn tại rất mờ nhạt, Vu Hương không nhắc đến, bà nội chắc hẳn biết nhiều hơn, nhưng cũng không nói.

Vu Kiều bỗng hít mũi, Trần Nhất Thiên lập tức căng thẳng toàn thân: "Em chảy máu mũi à?"

Vu Kiều trong bóng tối đưa tay quệt môi trên, giơ lên nhìn trong bóng tối, cười nói: "Yên tâm, không phải máu mũi."

"Vậy em hít mũi làm gì?"

Vu Kiều cười: "Là nước mũi." Vừa nói vừa đưa tay vừa lau mũi khi nãy đặt lên eo Trần Nhất Thiên, làm động tác quệt "chất bẩn" lên người anh.

Trần Nhất Thiên không kịp né, vừa đúng chạm vào chỗ nhột của anh, cả người anh như bị điện giật, vội vàng giơ tay giữ tay Vu Kiều lại.

Vu Kiều: "Anh nhột hả?"

Trần Nhất Thiên: "Vớ vẩn!"

Vu Kiều cười phá lên không kiêng nể gì.
Bình Luận (0)
Comment