Gần 2 giờ sáng, Trần Nhất Thiên mới về đến nhà.
Anh không bật đèn, mượn chút ánh sáng mờ từ ngoài hắt vào, anh bước vào phòng tắm, rửa mặt qua loa, cố gắng không gây tiếng động rồi trở về phòng của mình. Đối với Trần Nhất Thiên, đến lúc này anh mới thực sự kết thúc một ngày làm việc.
Căn phòng khô ráo và ấm áp. Anh cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu khi máu trong cơ thể đang tuần hoàn lượng cồn cao, cởi áo khoác và quần ngoài, ném chúng qua một bên, đá văng đôi dép, để cơ thể rơi tự do xuống giường.
Từ thời đại học, chiều cao của Trần Nhất Thiên không thay đổi nhiều, nhưng ngoại hình đã khác hoàn toàn.
Trước đây vì gầy, vai của anh hơi cong về phía trước, trông có chút gù lưng. Bây giờ, ngực và cánh tay của anh đã được bao phủ bởi một lớp cơ bắp săn chắc, toàn thân trông khỏe khoắn, đầy đặn hơn.
Thói quen chạy bộ mỗi sáng suốt nhiều năm đã giúp phần cơ bụng và eo của anh săn chắc lại, thân hình đúng chuẩn "c ởi đồ ra thì cơ bắp, mặc đồ vào lại trông gầy". Không ai có thể nghĩ rằng anh là một người ngồi vẽ bản thiết kế cả ngày. Từng chút một, anh đã hoàn thành quá trình trưởng thành từ cậu thanh niên thành một người đàn ông thực thụ.
Chiếc giường vẫn là chiếc giường từ vài năm trước, khi anh nặng nề ngã xuống, nó phát ra tiếng kêu "kẽo kẹt".
Sáng hôm trước, anh không xếp mền. Hôm trời đẹp, bà anh đã mang mền ra phơi nắng, vẫn còn vương lại chút mùi ấm áp của ánh nắng.
Trần Nhất Thiên cuộn người lại, úp mặt vào giường, trong cơn say và mệt mỏi đến cực độ, anh lười biếng đến mức không muốn động đậy ngón tay, chỉ muốn ngủ ngay lập tức.
Tối nay giường hơi chật, có lẽ bà sợ anh lạnh nên đặt thêm một chiếc mền?
Hơn nữa, giường ấm áp lạ thường, chẳng lẽ nhiệt độ sưởi lại tăng lên rồi?
Chiếc mền dưới người anh khẽ động. Vu Kiều trong giấc ngủ mơ màng cảm nhận được sức nặng đang đè lên mình, cô hơi xoay người, phần thân trên quay mặt vào tường.
Phần th@n dưới vẫn cảm thấy có thứ gì đó đè nặng, cô lầm bầm trong giấc mơ, rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Trần Nhất Thiên đã hít phải mùi khói suốt cả buổi tối và cả mùi rượu từ hơi thở của mình. Chiếc mền mềm mại áp vào mặt anh lại tỏa ra một mùi hương tươi mới... Trong vài phút ngắn ngủi trước khi chìm vào giấc ngủ, anh tham lam hít sâu vài hơi.
Mũi anh áp vào hõm cổ của Vu Kiều, tay trái vô tình vắt qua eo cô qua lớp mền. Tư thế này khiến anh cảm thấy vô cùng thoải mái, nếu đầu anh hạ thấp thêm một chút nữa thì sẽ tuyệt hơn.
Người ta nói, người say không thích gối đầu lên gối, họ chỉ cảm thấy thoải mái khi đầu thấp hơn các phần khác của cơ thể.
Trần Nhất Thiên liền vùi đầu sâu hơn vào "con thú nhồi bông" đang nằm trước mặt.
Vu Kiều cảm thấy cổ mình ngứa ngáy, có thứ gì đó như gai gai cọ vào. Lần này không chỉ là cảm giác nặng nề từ sức ép, mà còn là sự xâm lấn của một người khác giới lạ lẫm.
Cô phản kháng bằng cách rụt cổ lại và đá chân, cố gắng duỗi thẳng người để thoải mái hơn.
Chiếc mền dưới người lại khẽ động, chân cô chạm vào chân Trần Nhất Thiên. Lúc này, anh hoàn toàn cảm nhận được mình đang ôm trọn một cơ thể nhỏ bé của một cô gái.
Hương thơm ngào ngạt k1ch thích khứu giác như một loại thuốc mê, cùng với dòng nhiệt độ cơ thể truyền qua lại không ngừng, trong khi Trần Nhất Thiên chìm vào giấc mơ, bản năng nam tính của anh dần mất kiểm soát.
Anh vùi đầu sâu vào hõm cổ của Vu Kiều, hít một hơi thật dài, thật sâu. Đồng thời, cánh tay anh vô thức vuốt v3 lên xuống, cuối cùng siết chặt lại, như thể ôm trọn Vu Kiều vào lòng qua lớp mền. Trong bóng tối, nửa tỉnh nửa mơ, động tác này của anh liền mạch như nước chảy, cơ bụng và eo lập tức căng cứng, theo bản năng mà thực hiện vài động tác đẩy nhẹ.
Chiếc giường đơn không chịu nổi sức ép, lại phát ra vài tiếng kẽo kẹt.
Tính đến nay, Trần Nhất Thiên vẫn là trai độc thân, số lần "ăn thịt" của anh trong những năm tháng đầy sung sức này có thể đếm trên đầu ngón tay.
Thực ra không cần đếm ngón tay. Kinh nghiệm mà anh mang ra để đùa cợt với Bàng Ngạo cũng chỉ là lần "mất trinh" vài năm trước.
Thế giới đầy cám dỗ, đôi lứa bên nhau. Những cơ hội giải tỏa như đêm hôm trước không thiếu, nhưng anh vẫn kiên quyết không phá vỡ nguyên tắc.
Khi gặp phải những khách hàng lớn, để làm khách hàng bớt cảnh giác và thể hiện sự tôn trọng, anh liền cố gắng thuyết phục Lâm Tiểu Thi thay mình lấp chỗ trống.
Bàng Ngạo thường nói rằng không thể hiểu nổi Trần Nhất Thiên.
Giữ gìn cho bản thân là tốt, nhưng ở tuổi đôi mươi, mở lòng để tán tỉnh một cô gái, yêu đương, rồi tình đến lúc sâu đậm thì tiến xa hơn, điều này cũng đâu phải là trái đạo lý?
Không nói đến Lâm Tiểu Thi, với khuôn mặt điển trai và tinh thần cầu tiến, mạnh mẽ của một người khởi nghiệp như Trần Nhất Thiên, không ít cô gái thầm để ý đến anh. Thậm chí, có người còn cố tình sắp xếp cho anh những buổi xem mắt, nhưng anh đều lịch sự từ chối, chân thành bày tỏ lòng biết ơn.
Theo lời của Bàng Ngạo: "Cậu quá kiểu cách, giống như một thằng đồng tính vậy."
Mấy năm trước, Trần Nhất Thiên đã từng nói cho Bàng Ngạo về suy nghĩ của mình. Nhưng cả hai không ngờ rằng, cái suy nghĩ đó đã kiểm soát anh suốt nhiều năm như vậy, và cho đến tận bây giờ, anh vẫn không hề dao động, cũng không để lại bất cứ kẽ hở nào cho bản thân.
Trong những năm qua, Trần Nhất Thiên dồn nén đầy rẫy hormone trong cơ thể. Anh cố gắng giải tỏa bằng cách chạy bộ 10 km mỗi sáng, còn khi ngồi vẽ, trừ lúc đi vệ sinh, anh không rời khỏi chỗ 24 giờ liền, thậm chí ăn cũng ở ngay trước màn hình máy tính. Chạy việc, chạy tiến độ, chân như gắn lò xo, một bước nhảy tám bậc, nhưng tất cả những điều này cộng lại, cũng không biết có thể giải tỏa được bao nhiêu.
Chức năng của Trần Nhất Thiên tuy chỉ dùng một lần, nhưng từ thể chất đến tinh thần đều hoàn hảo như trong sách giáo khoa, nên động tác của anh vô cùng chính xác, tư thế vội vã.
Những động tác bản năng ấy lại vô tình giảm bớt áp lực đè nặng trên người của Vu Kiều.
Trong trạng thái mơ màng, cô xoay người lăn vào trong giường, vô tình thoát khỏi sự khống chế của Trần Nhất Thiên. Chiếc mền trượt khỏi người cô, bị Trần Nhất Thiên ôm chặt.
Cánh tay ôm vào trống rỗng, nhiệt độ biến mất, hơi thở cũng không còn, Trần Nhất Thiên như một con tôm, động tác vụng về không còn chút tỉnh táo nào.
Lý trí của anh đã sớm rời khỏi thế giới tỉnh táo, chỉ còn lại bản năng động vật. Anh nghiêng người, kéo cô lại vào lòng.
Hai người tiến lùi, khoảng cách giữa cơ thể họ lại biển mất.
Vu Kiều không còn mền, cảm giác khác lạ truyền tới rõ ràng.
Cô nhận ra có một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy mình, luồng hơi thở nóng hổi bên cổ mang theo mùi rượu cao cấp lên men trong dạ dày, khiến người khác khó chịu.
Nhưng điều làm cô tỉnh táo hơn chính là chủ nhân của cánh tay đó đang dán chặt vào cô.
Cô có thể cảm nhận được bắp thịt săn chắc của người đàn ông và sự căng cứng ngày càng rõ rệt từ một bộ phận nào đó trên cơ thể người đó, đầy tính xâm lược.
Cô muốn hét lên, nhưng trong mơ không phát ra được tiếng, cố họng cô khàn đặc.
Vu Kiều cố gắng lật người, nửa tỉnh nửa mê, đối mặt với anh trong bóng tối.
"Ah—"
Lần này cô phát ra âm thanh, nhưng tiếng kêu bị nghẹn lại dưới thân người đàn ông.
Trần Nhất Thiên trong trạng thái mơ hồ nghe thấy, đó là giọng của người mà anh ngày đêm mong nhớ.
Âm thanh ấy trong mơ gần gũi hơn, ấm áp hơn, truyền từ tai anh, quanh quẩn trong đầu.
"Kiều Kiều..." Anh lại mơ thấy Kiểu Kiều, giấc mơ này chân thực hơn bất kỳ giấc mơ nào trước đó, khó mà cưỡng lại.
Trong mơ, anh không còn là người anh họ hàng, Vu Kiều cũng không còn là một bệnh nhân yếu ớt, không còn ký ức tuổi thơ hỗn loạn, không còn người mẹ khuyên anh ra nước ngoài, hay các công ty mời gọi ký hợp đồng. Không có bác sĩ mặc áo blouse trắng nói: "Phí phẫu thuật phải chuẩn bị 150 ngàn." Cũng không có ai nói với anh: "Ba không thể chi tiền, con bé có ba mẹ, ba không có nghĩa vụ."
Trong mơ, anh là một người đàn ông, Vu Kiều là một thiếu nữ.
Hiện tại, thiếu nữ ấy đang bị anh ôm trong lòng, đôi vai đầy đặn, mùi hương tỏa ra từ mái tóc, giọng nói khàn khàn khi mới tỉnh dậy... Tiếng cọt kẹt của chiếc giường và màn đêm vô tận làm thời gian trở nên mơ hồ...
Bản năng thú tính của Trần Nhất Thiên bùng nổ. Anh đè mạnh lên cô, ép Vu Kiều vào giữa mình và bức tường, cánh tay quấn quanh lưng cô. Cơ thể nhỏ bé, yếu ớt của Vu Kiều so với anh quá đỗi mỏng manh. Anh khóa khuỷu tay vào eo cô, siết chặt, bàn tay ôm lấy sau đầu Vu Kiều, kéo mạnh về phía mình.
Cơ thể Vu Kiều bị ép sát vào ngực anh, không khí trong lồ|\|g ngực bị ứ đầy, mấy giây cô không thể thở nổi...
"A..." Cô rên lên trong đau đớn.
Trần Nhất Thiên tìm nguồn âm thanh, rồi mạnh mẽ áp miệng mình lên...
Sau đầu của Vu Kiều bị giữ chặt, toàn thân cô mất hết khả năng tự chủ, mặc cho Trần Nhất Thiên hôn lên khóe môi.
Thực ra, nụ hôn đầu tiên không đẹp đẽ đến thế.
Vu Kiều cảm thấy mình đang bị một sinh vật khổng lồ dưới biển hôn.
Giống như một loài sinh vật biển không rõ mặt mũi, chỉ có một cái miệng lớn như giác hút.
Cảm giác trong khoang miệng giống hệt như cảm giác từ giác hút của sinh vật biển.
Nhưng có sự khác biệt, giác hút này rất lớn, đủ để chiếm trọn mọi giác quan của Vu Kiều; và rất nóng, như thể cô có thể cảm nhận được hơi nóng đầy h@m muốn sôi sục muốn nuốt chửng cô một cách thô bạo; cũng rất mềm mại, cảm giác vô cùng mềm khi lưỡi và môi va chạm nhau, trong khi cơ thể bị giam cầm... Trần Nhất Thiên gần như lắc đầu qua lại, làm nụ hôn ngày càng sâu, dù thỉnh thoảng môi chạm vào răng, nhưng cảm giác của răng cũng mềm như sứ, như thể là một biến thể của sự mềm mại.
Nụ hôn này, cả hai bên đều không có tình cảm.
Một người chỉ dựa vào bản năng s1nh lý, một người càng lúc càng tỉnh táo và tuyệt vọng.
Giữa sự phản kháng và sợ hãi vô bờ, Vu Kiều chẳng có một chút xíu cảm giác thỏa mãn nào.
H@m muốn của thiếu nữ ngây thơ khó có thể bị đánh thức, huống chi là đối diện với kẻ bạo lực trong đêm đen.
Lý trí của Vu Kiều nhanh chóng quay lại, có lẽ là do mùi rượu nồng nặc càng lúc càng rõ ràng.
Toàn thân cô, chỉ còn một cánh tay là tự do.
Cô đặt tay giữa hai người, cố gắng đẩy ra dù chỉ một chút khoảng cách, nhưng cánh tay cô đau nhức mà không có chút tác dụng, ngược lại còn bị ép chặt hơn.
Cô vòng tay qua vai đầy cơ bắp của Trần
Nhất Thiên, cào vào lưng áo, giật tóc anh với toàn bộ sức lực, móng tay của cô cào ở một chỗ, làm xước da cổ của anh, khiến anh cảm nhận được chút đau đớn.
Nhưng cơn đau này lại là loại thuốc k1ch thích tốt nhất.
Anh hôn sâu hơn lên miệng và nửa bên má của cô, bàn tay cũng bắt đầu di chuyển.
Áo len của Vu Kiều đã bị kéo lên đến xương bả vai, trong cơn vật lộn, tấm lưng trần của cô dán vào bức tường lạnh lẽo, cảm giác lạnh buốt khiến Vu Kiều lại tỉnh táo nhận ra tình cảnh nguy hiểm.
Bàn tay của Trần Nhất Thiên liên tục di chuyển, mỗi nơi đi qua đều như bị ma sát mạnh, eo của Vu Kiều gần như bị anh siết chặt đến gãy.
Cô sớm đã nhận ra một thứ nguy hiểm hơn đang chạm vào phần dưới cơ thể mình.
So với nụ hôn thô bạo, cô cảm thấy nhiệt độ và độ cứng phía dưới cơ thể đáng sợ và ghê tởm hơn nhiều.
Đó không phải là thứ mà sinh vật biển mềm mại nên có.
Thế nên, khi con thú đó lần thứ tư hoặc thứ năm đưa tay từ lưng cô đến trước ngực, vu
Kiều thay đổi chiến lược, không ép chặt tay ngăn cản nữa mà dùng bạo lực đáp trả, theo cảm giác mà cào vào mắt đối phương.
Vu Kiều thực sự đã ra tay tàn nhẫn.
Một người đã trải qua cái chết, dũng khí thường mạnh mẽ hơn người khác.
Khi sự dũng cảm đó bị khơi dậy, sẽ có kẻ phải chịu thiệt.
Trần Nhất Thiên rên lên một tiếng, dừng lại những hơi thở nặng nề ngày càng mãnh liệt, chuyển sang buông lỏng Vu Kiều, dùng tay che mắt mình.
Trong bóng tối, Vu Kiều bật dậy như một con cá chép, nhảy khỏi giường, dựa vào trí nhớ mà mở ngăn kéo trước giường.
Trong ngăn kéo đó, có một bộ dụng cụ.
Nếu trong mấy năm qua, căn phòng này chưa thay đổi thì bộ dụng cụ ấy vẫn còn ở đó.
Vu Kiều run rẩy, luống cuống tháo ra, nắm lấy tay cầm của tua vít, cảm thấy toàn bộ nội tạng mình đều đang run rẩy, nhưng khi có vũ khí trong tay, cô lấy lại được chút can đảm.
Người đàn ông to lớn trên giường im lặng ôm lấy mắt mình, cái bóng trong bóng tối không còn d*c vọng, một chân đặt xuống sàn, dường như sắp ngã khỏi giường.
Vu Kiều lao đến cửa, bật đèn lên.
Hai giờ sáng, cả thành phố đang say ngủ, trong hai căn phòng bên cạnh, Tiểu Thạch Đấu và bà Trần không hề bị đánh thức, chỉ có căn phòng này là sáng đèn, chiếu vào hai người đã vô cùng tỉnh táo.