Chớp mắt, Vu Kiều đã rời khỏi Thẩm Dương rất lâu rồi.
Cô đến Thẩm Dương vào đầu năm 1998 và rời đi vào năm 2002. Thời gian cô sống ở Nam Kinh, cả trước khi đến Thẩm Dương và sau khi rời khỏi, đều lâu hơn. Tuy nhiên, cô vẫn cảm thấy Thẩm Dương rất thân thuộc, thành phố này trong tâm trí cô không hề thay đổi.
Cô nhớ nhà của bà Trần, anh Tiểu Thiên và cô ở bên đường Hoàng Hà Bắc Đại, cái gọi là "khu thương mại" hai bên đường, nhà tắm công cộng, chợ gần khu dân cư, cửa hàng môi giới nhà đất quen thuộc, tiệm giặt ủi... Nhưng khi cô đi xe về phía Nam, gần trung tâm thành phố Thẩm Dương, cô mới nhận ra rằng thành phố này đã thay đổi một cách âm thầm, đang bừng lên sức sống mới.
Thẩm Dương đã thoát khỏi sự trì trệ của làn sóng thất nghiệp, phát triển mạnh mẽ với sự hồi phục ổn định của ngành sản xuất, dịch vụ ăn uống và giải trí cũng đa dạng hơn. "Thành phố nước" là điểm đến yêu thích mới của người dân Thẩm Dương trong mấy năm qua.
Xe buýt đi về phía Nam vài trạm rồi dừng lại dưới một cây cầu vượt, Vu Kiều dắt tay bà Trần xuống xe.
Ở đây có một tòa nhà mới mọc lên, tỏa ra vẻ sang trọng lộng lẫy.
Tôn Linh Quân đã đến trước, ba người đổi giày trong sảnh lớn rồi bước vào "Thành phố nước".
Loại trung tâm spa xông hơi này không chỉ có mỗi một chi nhánh ở Thẩm Dương.
"Thành phố nước" là nơi có quy mô lớn nhất ở khu vực Thẩm Bắc, vừa mới khai trương trước Tết Nguyên đán và vẫn đang trong thời kỳ khuyến mãi, mang đến cảm giác sang trọng nhưng có giá cả bình dân.
Vừa đi, Vu Kiều vừa làm quen với môi trường xung quanh. Tầng một là sảnh tiếp đón, khách hàng sẽ đổi giày và lấy thẻ tại đây, sau đó đi lên tầng hai bằng cầu thang xoắn riêng cho nam và nữ. Trên tầng hai có phòng thay đồ, bên cạnh đó là khu vực tắm với các bể suối nước nóng đủ kích cỡ và nhiệt độ, còn có một bể bơi dành cho trẻ em. Khu vực này chia riêng biệt cho nam và nữ, hơi nước bốc lên, khắp nơi là những người phụ nữ với đủ vóc dáng, khiến người ta không thể không nhìn.
Tôn Linh Quân là người quen thuộc nơi đây, dẫn Vu Kiều và bà Trần thay đồ xông hơi.
Tầng hai là khu tắm rửa và suối nước nóng, tầng ba là khu xông hơi và nhà hàng, tầng năm là phòng nghỉ và bể suối nước nóng ngoài trời. Ngoại trừ tầng hai, các khu vực khác không phân biệt nam nữ. Nếu muốn tắm ở bể suối nước nóng ngoài trời trên tầng năm, khách phải thay đồ bơi của mình.
Tết vừa qua, rất nhiều người đã chuẩn bị đủ đồ ăn vặt, trà, bài tú lơ khơ, gối dưỡng sinh, dắt theo cả già trẻ trong nhà, trông có vẻ định ở lại cả ngày.
Bà Trần rất thích khu xông hơi với những chiếc bàn nhỏ và đệm tròn, bà nói rằng cả đời bà chưa bao giờ thấy một cái giường sưởi lớn như sân bóng rổ thế này. Bà muốn nằm trên giường sưởi để sưởi ấm lưng, nên bảo Vu Kiều và Tôn Linh Quân cứ đi chơi.
Lần đầu tiên đến đây, Vu Kiều rất tò mò về mọi thứ, nhất quyết kéo Tôn Linh Quân đi khám phá khắp nơi.
Trên tầng năm, họ tham quan phòng nghỉ, nơi đó tối đen, có hàng chục chiếc giường với lưng ghế có thể điều chỉnh được, mỗi giường đều có một chiếc TV nhỏ. Khi mới bước vào, không thể nhìn rõ có ai nằm trên giường hay không. Thảm trải dày, thỉnh thoảng có những nữ nhân viên mát-xa chân mặc đồng phục váy ngắn lướt qua trong im lặng.
Đối diện phòng nghỉ là suối nước nóng ngoài trời, Vu Kiều và Tôn Linh Quân mở cửa bước ra, quả nhiên thấy vài bể suối nước nóng ngoài trời nằm trên sân thượng, đối mặt với gió lạnh, bốc hơi nghi ngút. Họ mặc áo xông hơi ngắn tay, quần ngắn, khi bị cơn gió lạnh thổi qua, cả hai liền ôm chặt lấy mình, Vu Kiều không chịu thua, chạy tới bể suối nước nóng gần nhất, rùng mình thử nước, nước rất nóng, chắc chắn khi ngâm vào sẽ rất thoải mái.
Cả hai vừa kinh ngạc vừa cười đùa rồi vội vã quay trở lại trong nhà.
Ban đầu họ định về phòng thay đồ lấy đồ bơi, nhưng Vu Kiều phát hiện ngoài phòng nghỉ và suối nước nóng ngoài trời, còn có một cánh cửa khác, cửa kính đóng chặt, không có biển hiệu của "Thành phố nước", trước cửa cũng không có nhân viên mặc đồng phục.
Cô hỏi Tôn Linh Quân bên trong cửa đó là gì, Tôn Linh Quân lắc đầu không biết.
Cô tò mò kéo cửa thử, cửa khóa, bên trong đặt hai cây xanh nhiệt đới, không biết là thật hay giả, nhưng chắn tầm nhìn.
Đang suy nghĩ, nhân viên phòng nghỉ gọi họ: "Hai vị khách! Cô gái nhỏ! Khu vực đó không dành cho các cô..."
Vu Kiều hỏi: "Xin hỏi bên trong là gì?"
Nhân viên trả lời lảng tránh: "Khu đó chưa mở cửa."
Vu Kiều và Tôn Linh Quân quay lại khu xông hơi, báo cáo tình hình với bà Trần, định đưa bà lên tầng.
Nghe nói có suối nước nóng ngoài trời, bà Trần không mấy hứng thú, bảo hai cô cứ đi chơi, còn dặn đừng để bị cảm lạnh, đừng ngâm quá lâu, đừng đùa giỡn, đừng để trượt ngã...
Bà Trần đang trò chuyện với hai bà cụ khác, họ đang bàn về lá quýt pha nước chữa cao huyết áp và tác dụng tốt của việc xông hơi đối với chân tay người già... Hai bà cụ kia cũng là khách, đều mặc đồ xông hơi.
Vu Kiều dặn bà không đi đâu, cứ ở đó đợi họ, cô và Tôn Linh Quân sẽ chơi ở suối nước nóng ngoài trời một lúc rồi xuống.
Khi trở lại tầng năm, hai cô gái nhỏ thay đồ bơi rồi vui vẻ ngâm mình vào suối nước nóng ngoài trời.
Bộ đồ bơi của Vu Kiều là đồ mới.
Trần Nhất Thiên cùng đối tác đi khảo sát ở Pháp. Trong thời gian rảnh giữa các cuộc khảo sát, vài người cùng nhau đi dạo, mua quà cho gia đình.
Lâm Tiểu Thi lao ngay vào một cửa hàng, mắt sáng rực, không ngừng lựa chọn, mua hết món này đến món khác.
Bàng Ngạo và Trần Nhất Thiên đợi đến phát chán, bèn hỏi cô ta khi nào mua xong.
Lâm Tiểu Thi đeo một túi mua sắm lớn do cửa hàng cung cấp, trong tay cầm hai bộ đồ bơi rời, phân vân không biết chọn bộ nào, liền thuận miệng hỏi Bàng Ngạo: "Bộ nào đẹp?"
Bàng Ngạo bị hỏi thì ngẩn người ra, Lâm Tiểu Thi lại nói: "Đừng suy nghĩ kỹ! Trả lời ngay! Ấn tượng đầu tiên, bộ nào đẹp?"
Một bộ đồ bơi màu trắng tinh, không có trang trí gì nhiều, nửa cúp ngực, dây vòng qua cổ, kèm theo một chiếc quần bơi tam giác cùng màu.
Bộ kia là kiểu không dây, màu xanh xám, phần ngực được thiết kế thành hình nơ lớn, rất bắt mắt. Màu sắc tinh tế, kiểu dáng trẻ trung.
Bàng Ngạo lúng túng nói: "Ờ... ờ... tôi trả lời xong thì cô đi được chưa?"
Lâm Tiểu Thi dường như thật sự khó lựa chọn, cuống đến mức giậm chân: "Trời ơi, cậu trả lời nhanh lên, đây là lúc kiểm tra gu thẩm mỹ của đàn ông đấy!"
Bàng Ngạo chỉ đại một cái, chỉ vào bộ màu trắng. Chỉ xong, anh ấy còn gãi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng.
Lâm Tiểu Thi giơ cả hai lựa chọn lên trước mặt Trần Nhất Thiên, ý muốn anh chọn.
Trần Nhất Thiên đáp: "Cả hai đều như nhau mà."
Lâm Tiểu Thi thu lại thái độ sai khiến vừa rồi với Bàng Ngạo: "Khác xa lắm chứ... Cậu ấy đã chọn rồi, cậu cũng chọn một bộ đi."
Trần Nhất Thiên không do dự, chỉ vào bộ kia — bộ không dây màu xanh xám với chiếc nơ lớn.
Lâm Tiểu Thi c ắn môi dưới, không lưỡng lự nữa, chạy đi thanh toán.
Lúc đi taxi về khách sạn, Lâm Tiểu Thi mua rất nhiều đồ, Trần Nhất Thiên chẳng có tí phong độ đàn ông nào, chỉ cầm một chiếc túi giấy không nhãn hiệu, hờ hững nhìn, Bàng Ngạo đành phải giúp cô ta.
Vừa cầm mấy túi lên khỏi sàn, Bàng Ngạo vừa lẩm bẩm: "Cô Lâm à, tủ đồ nhà cậu phải to thế nào nhỉ? Đồ bơi thôi mà, có một bộ mặc là đủ rồi, mua nhiều thế để làm gì..."
Lâm Tiểu Thi xách những chai lọ dễ vỡ trong tay: "Cậu biết gì chứ? Thương hiệu này trong nước không có cửa hàng chính hãng, mặc ra đường sẽ không đụng hàng. Tôi mua mấy bộ này đã là gì đâu, có người còn là fan cuồng của hãng này, phải sưu tập đủ tất cả các màu của dòng sản phẩm kinh điển, chưa kể mỗi năm còn có dòng hợp tác, dòng giới hạn, cũng phải mua bằng mọi giá!"
Trần Nhất Thiên lạnh lùng chen ngang: "Nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là phù hợp."
Nếu anh không lên tiếng, Bàng Ngạo đã quên là vẫn còn người thứ ba ở đây: "Nói tiếng người đi, đừng giả bộ triết lý, nhanh xách giúp tôi hai cái túi này đi!"
Trần Nhất Thiên vươn tay ra, nhận lấy hai túi mua sắm.
Bàng Ngạo gắng sức bước đi, cảm thấy bực bội, liền nói: "Phải rồi, lúc nãy nửa chặng sau cậu trốn đi đâu vậy? Tìm mãi không thấy..." Nói rồi anh ấy nhìn túi giấy không nhãn hiệu trên tay Trần Nhất Thiên. Trần Nhất Thiên vô thức giấu nó ra sau lưng.
Lâm Tiểu Thi bước tới gần, nói: "Đồ bơi của hãng này không thể so với mấy đồ sản xuất ở Cẩm Châu hay Hồ Lô Đảo được, chất lượng khác hẳn, không ép ngực, không rộng cúp, ôm sát mà không hề bị chật... À mà, mấy cậu đâu có hiểu được sự tuyệt vời của nó. Người ta vẫn nói mà: Mỗi cô gái yêu cuộc sống đều phải có một bộ đồ bơi của VT."
Nói xong, hai người đàn ông đều cười cười. Lâm Tiểu Thi không biết rằng, mỗi người trong họ đều có suy nghĩ riêng.
Trần Nhất Thiên nghĩ: "Cô gái yêu cuộc sống." Ha ha.
Bàng Ngạo thì nghĩ: "Trong phim vẫn nói, áo ngực tốt tựa như bàn tay của đàn ông. Cô gái yêu cuộc sống — cô gái yêu cuộc sống tình d*c." Ha ha.
———
Bể suối nước nóng ngoài trời được xây trên sân thượng, không náo nhiệt như các khu vực khác.
Với nhiệt độ này, nếu không ngâm trong nước nóng, cơ thể của người bình thường sẽ khó mà chịu được.
Vu Kiều và Tôn Linh Quân đùa giỡn, thay đổi qua vài bể suối, cuối cùng chui vào bể nhỏ có nhiệt độ 42 độ, không muốn ra nữa.
Hai người bạn đã lâu không gặp, đều ngạc nhiên trước sự thay đổi của cơ thể đối phương.
Lúc thay đồ họ đã lén nhìn nhau, khi ngâm vào bể thì lại càng không kiêng dè gì.
Tôn Linh Quân là điển hình của con gái Đông Bắc, cao gần một mét bảy, tứ chi dài, phát triển đầy đủ, mấy năm không gặp, đã có vòng ngực C đầy đặn. Mặc đồ bơi rời, quần bơi đùi ngắn, nhưng vẫn không thể che được rãnh ngực sâu hun hút.
Vu Kiều thì nhỏ hơn Tôn Linh Quân một cỡ, trong số các bạn đồng trang lứa, cô thuộc dạng gầy. Cổ cô có đường cong thanh thoát như thiên nga, vai thì gầy gò, hai bên nhô ra hai khúc xương, chân dài và thẳng, khi đứng hai chân song song, đầu gối - bắp chân - mắt cá chân dính vào nhau, tạo thành một đường thẳng hoàn hảo. Làn da lộ ra trong bộ đồ bơi đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng, các mạch máu xanh dưới da hiện rõ.
Tôn Linh Quân không nhịn được nói: "Mấy năm nay cậu không ăn gì à? Chỗ nào cũng chẳng có thịt." Cô ấy nhìn chăm chăm vào ngực Vu Kiều.
Vu Kiều đáp trả: "Cậu ăn xong rồi không đi vệ sinh à? Sao chỗ này đầy thế này?" Nói rồi, cô thò tay từ trong nước ra, ngón tay vẫn bốc hơi nóng, thẳng tay chỉ vào "rãnh sự nghiệp" của Tôn Linh Quân.
Bể suối nhỏ chỉ có hai người họ, cả hai đùa giỡn, nước bắn tung tóe.
Lúc này, cửa bị đẩy ra, có hai cô gái bước vào.
Người mới vào mặc đồ bơi, khoác khăn tắm trắng, khi bị không khí lạnh k1ch thích, họ cũng vội quấn chặt lại.
Cô gái đi sau, khi đi ngang qua bể của Vu Kiều và Tôn Linh Quân, liếc mắt nhìn hai người, rồi quay lại nhìn Vu Kiều thêm một lần nữa.