Hàn Phó Lĩnh bật máy tính lên, quả nhiên, giá cổ phiếu đang bắt đầu sụt giảm.
Hiệu quả của hot search hết sức rõ ràng.
“Sao lại thế. . . sao lại giảm nhanh như vậy?”
Giá cổ phiếu của Thiên Lĩnh bọn họ giảm nhanh chóng mặt như lao xuống sườn dốc vậy.
Có nhân viên chạy vào báo cáo: “Chủ tịch, có người đang bán tháo cổ phiếu của chúng ta.”
Hàn Phó Lĩnh nghe xong lại ngẩn ngơ.
Lẽ nào. . . đây cũng là tên nhãi kia làm?
“Cái gì? Không hạ xuống được?”
“Không phải là tiền sao! Tôi thêm tiền! Các người muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng hạ hot search xuống? Cái gì mà không phải vấn đề tiền? Cái gì? Anh nói cái gì? Diệp tiên sinh cái gì cơ?”
Hàn Phó Lĩnh gọi điện thoại cho Weibo xong thì lại mờ mịt.
Thế mà người của Weibo lại nói không hạ hot search được, còn nói Diệp tiên sinh kia chính là cổ đông lớn của Weibo bọn họ, nên thêm bao nhiêu tiền cũng không được.
Hàn Phó Lĩnh đặt điện thoại di động xuống, lại nhìn đường cong không ngừng chúc xuống trên màn hình máy tính thì trái tim ông ta cảm thấy rất lạnh.
Trong nháy mắt, ông ta có một loại tuyệt vọng, không biết nên làm gì cho phải.
Ông ta cũng lường trước được việc tên nhãi kia sẽ phản kích, nhưng căn bản không ngờ tên nhãi kia lại phản kích đáng sợ và mãnh liệt như vậy.
“Chủ tịch, người của viện giám sát cổ phiếu gọi điện thoại đến. . .”
“Chủ tịch, có truyền thông muốn phỏng vấn chúng ta, có nhận không?”
“Chủ tịch, có muốn liên hệ với người quan hệ xã hội không?”
Liên tục có người gõ cửa đi vào, thần sắc bọn họ đều vô cùng gấp gáp.
Tâm trạng của Hàn Phó Lĩnh cũng càng phiền não hơn.
Ông ta vỗ bàn một cái, chỉ vào mặt đám quản lý cấp cao mà mắng: “Quan hệ xã hội? Quan hệ xã hội có dùng được cái rắm!”
Người ta chính là cổ đông lớn của Weibo, đám quan hệ xã hội nhỏ nhoi kia làm được gì chứ, e rằng còn không phát Weibo được ý chứ, còn quan hệ xã hội cái cọng lông!
“Vậy. . .vậy phải làm sao bây giờ?” Một đám quản lý cấp cao đều mờ mịt nhìn nhau, cả đám đều không biết làm gì.
“Phế vật! Cả một đám đều là phế vật!” Hàn Phó Lĩnh càng nhìn càng tức giận, mắng to đến mức mặt đỏ tới mang tai.
Mắng đến khi mệt mỏi, cổ hộng cũng khô rát, ông ta mới dừng lại, thở hổn hển một lúc, sắc mặt lại dần dần trở nên tái nhợt.
Chẳng lẽ, ông ta phải gọi điện thoại cho tên nhãi kia để nói lời xin lỗi thật sao?
Nếu như ông ta thật sự làm như vậy, thì Hàn Phó Lĩnh ông ta biết để mặt ở đâu, sau này làm sao có thể lăn lộn trên thương trường? Còn cả cậu em Ninh kia nữa, ông ta biết nói thế nào bây giờ? Hôn sự của con trai cũng bàn bạc xong rồi, chẳng lẽ lại còn muốn thay đổi?
Nhưng mà nghĩ lại một chút, thì hình như không còn biện pháp nào khác.
Hàn Phó Lĩnh đang do dự, bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.
Ông ta cầm lên xem thì hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, lại lộ ra vẻ mừng như điên.
Cứu tinh đến rồi! Không phải sao!
“Alo! Chu công tử!” Hàn Phó Lĩnh vội vàng nghe máy, nụ cười trên mặt vô cùng nhiệt tình.
……
Trong phòng tắm, tiếng nước ào ào.
Có thể nhìn thấy cơ thể trắng như tuyết kia như ẩn như hiện qua một lớp pha lê, dáng người thon dài cao gầy, còn có thể nhìn thấy những đường cong uyển chuyển và bay bổng kia một cách mơ hồ.
Một lát sau, tiếng nước dừng lại.
Liền nghe thấy hững âm thanh vuốt ve sàn sạt, còn có tiếng xào xạc và những những âm thanh đè nén.
Bỗng nhiên, người ngọc bên trong đẩy cửa phòng tắm bước ra ngoài.
Nàng rất thận trọng, vì sợ bị trượt chân.
Đôi chân ngọc của nàng dài hơn phụ nữ bình thường một chút, nhưng hình dáng lại rất tinh xảo và thon dài, thẳng tắp, mà lại tròn trịa sắc chắc.
Bờ eo bằng phẳng và săn chắc, có thể nhìn thấy rõ ràng một đường Vest line, trên đôi tay trắng như tuyết kia cũng hơi có cơ bắp, nhìn trông lại càng nhiều hơn vài phần khỏe đẹp cân đối.
Da thịt trên người nàng rất săn chắc, trắng nõn mà chặt chẽ, mấy nơi đẫy đà cũng càng lộ ra vẻ cao vút.
Nàng cẩn thận đi đến cửa, rồi kêu lên một tiếng: “Tư Tuyền!”
Phòng khách, một bóng người uyển chuyển đang ngồi trước một giá vẽ.
Một chiếc váy trắng kiểu dáng xa hoa có đai lưng bên hông, đã vẽ ra những đường cong uyển chuyển của nàng một cách hoàn mỹ.
Dưới làn váy là một đôi chân ngọc thon dài, da thịt trơn bóng không chút tì vết.
Gương mặt của nàng xinh đẹp thanh lãnh, tuyệt lệ, còn có một loại khí chất như mộng như ảo.
Một đôi mắt không linh có vài phần lạnh lẽo và đạm mạc, giống như thờ ơ với tất cả mọi thứ trên đời, khiến cho người ta cảm giác như nàng là một tiên nữ không dính khói lửa của nhân gian vậy.
Kỷ Tư Tuyền đang xem lại bức tranh mình vừa vẽ xong thì nghe thấy tiếng gọi từ phòng tắm, nàng liền quay người nhìn qua: “Chị Tần, có chuyện gì thế?”
Tần Nhã chột dạ nói: “Cái kia. . . cái kia hết rồi!”
“Ừm! Hết sữa tắm à?” Kỷ Tư Tuyền đứng dậy.
“Không phải!” Tần Nhã lắc đầu, “Là. . . là cái kia ý!”