“Nghệ Phỉ!” Trương Duệ xuống xe, lấy một cái ô che nắng ra.
Vốn định che nắng cho Nghệ Phỉ, nhưng mà thấy cô đã trực tiếp đi vào, nên anh đành quay người che nắng cho cha mẹ vợ.
Mẹ Lý nhất thời mỉm cười.
Bà ta cũng rất hài lòng với người con rể này, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, trình độ, ăn nói hành xử, đều không tệ, lại còn tốt nghiệp đại học nổi tiếng quốc tế, công việc cũng rất khá, làm quản lý cấp cao của tập đoàn Đạo Hòa.
Điều quan trọng nhất là, hoàn cảnh gia đình rất khá, cũng không khác nhà bọn họ là bao, có thể nói là môn đăng hộ đối.
Cho nên khi Nghệ Phỉ qua lại với người này ở nước ngoài, thì bà ta rất ủng hộ.
Kết hôn, quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, như vậy mới có thể lâu dài được.
Như mấy người cũ của Nghệ Phỉ, thì đều không được tốt lắm.
Hồi cấp ba có một người, dáng vẻ rất cao ráo đẹp trai, nhưng học tập lại rất nát, chỉ biết chơi bóng rỗ, gia đình cũng không khá, khi bà ta phát hiện ra thì đã ra sức ngăn cản, sau này lên đại học, lại có một người còn nguy hiểm hơn.
Người này rất đẹp trai, rất cao, nhân phẩm cũng không tệ lắm, nhưng chính là quá nghèo, lại còn xuất thân từ huyện thành nhỏ, khi bà ta biết chuyện thì suýt tức hộc máu.
Con gái bảo bối của bà ta, sao có thể tìm tên nhãi ranh nghèo hèn như thế được!
Vì thế, bà ta đã dạy bảo con gái rất nhiều lần, ban đầu thì con gái vẫn rất bướng bỉnh, chỉ muốn tên nhãi đẹp trai kia, nhưng sau này cũng mệt mỏi, rồi chia tay, sau đó lại ra nước ngoài thì gặp được Tiểu Duệ.
Đối với chuyện này, bà ta cực kỳ vui mừng.
Khi hai người đính hôn, bà ta cũng rất ủng hộ.
Nhưng dạo gần đây, bà ta cảm giác được, không biết vì sao mà hai vợ chồng trẻ lại có chút vấn đề, Nghệ Phỉ hơi lạnh nhạt với Tiểu Duệ, có lúc còn hờ hững lạnh lùng, giống như trực tiếp đi vào như vừa rồi vậy.
Bà ta cũng tìm con gái mình để hỏi, nhưng cũng không hỏi được gì.
Bag ta cũng không để ý quá nhiều, chỉ cho rằng hai vợ chồng trẻ cãi nhau, hờn dỗi mà thôi, dù sao hai người ở chung thì luôn luôn sẽ có mâu thuẫn, qua một thời gian ngắn là hết ngay.
“Đi! Đi vào xem!”
Bà ta kéo chồng mình đi vào trong tòa nhà cao tầng.
Đính hôn cũng đã đính rồi, chờ xem nhà xong thì có thể đi đăng ký kết hôn, sau đó chọn một ngày đẹp rồi tổ chức một hôn lễ long trọng.
“Khu vực ở đây rất tốt, mua nhà chỗ này thì sau này đi làm cũng thuận tiện hơn, nhà cũng rộng, ở dễ chịu hơn, còn giá cả thì cũng không quá đắt, hai nhà chúng ta mỗi nhà một nữa.” Bà ta vừa đi vừa nói, mặt mũi tràn đầy hớn hở.
Cha Lý ở bên cạnh thì không ngừng gật đầu, ông ta cũng rất vui mừng.
Lý Nghệ Phỉ đang đứng chờ ở bậc thang trên cửa, cô ta nhìn ba người đi qua, khi anh mắt rơi lên người Trương Duệ thì không khỏi nhíu mày.
Cũng không biết vì sao, cô ta lại không thích Trương Duệ như trước nữa.
Trước kia, khi hai người ở cùng nhau thì cô cảm thấy rất tốt, rất tự hào, nhưng bây giờ, cô ta lại cảm thấy có chút không cam lòng, cảm thấy Trương Duệ quá bình thường, rõ ràng mình có thể nhận được thứ tốt hơn mà.
Sống một cuộc sống xa hoa lãng phí mà mình từng mơ ước!
Song, cô ta cũng không phải rất chán ghét Trương Duệ, cũng không tìm thấy lý do để chia tay, dù sao, cô ta cũng không ngu, tuy rằng sau khi về nước đã tiếp xúc với không ít công tử nhà giàu, giống như Lục công tử của Đạo Hòa, Lưu công tử của Long Giang. . ., nhưng cô ta cũng hiểu, những người này không thể nào cưới mình.
Lựa chọn tốt nhất của mình, có thể chính là Trương Duệ.
Song, cô ta vẫn không cam lòng, lại hơi hối hận, ghen tỵ. . .
Khi Lý Nghệ Phỉ đang suy nghĩ, thì ba người đã đến gần.
“Nghệ Phỉ, đi vào thôi!”
Vừa vào đại sảnh, lập tức cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, mấy người cũng thở phào một cái.
Có nhân viên bán hàng tiến lên nghênh đón, nhiệt tình nói: “Xin chào, quý khách đến xem nhà sao?”
Mẹ Lý nhếch miệng cười, nói: “Đúng vậy, đến xem nhà, chuẩn bị mua một căn làm phòng cười, vợ chồng trẻ sắp kết hôn mà!”
Nhân viên bán hàng vội vàng khách sáo: “Chúc mừng, chúc mừng!”
“Ha ha!” Mẹ Lý lại cười, gương mặt tràn đầy vui vẻ.
Lý Nghệ Phỉ cũng đi vào theo, cô ta vẫn hơi không yên lòng, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại di động, rồi lại quét mắt nhìn bốn phía, bỗng nhiên, cô ta nhìn thấy gì đó nên ánh mắt bỗng nhiên ngưng trệ.
Trong đôi mắt đẹp kia đã tràn đầy vẻ hoảng hốt và khó tin.
Cô ta cứ đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy mà nhìn, mặt mũi thì tràn đầy hoảng hốt.
Trương Duệ nhìn thấy, nghi ngờ hỏi: “Nghệ Phỉ, em sao thế?”
Sau đó, anh ta cũng nhấc mắt lên nhìn theo phía đó, rồi cũng ngẩn ngơ.
Trương Duệ không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: “Sao. . . sao anh ta lại ở đây?”
Mẹ Lý ở bên cạnh nghe thấy câu này liền quay người, kinh ngạc hỏi: “Ai? Có chuyện gì à?”
Bà ta nhìn về phía con gái thì hơi nhíu mày, dáng vẻ này của con gái quả thật hơi kỳ lạ, còn cả biểu cảm của con rể sao cũng quái dị vậy, giống như là hết sức xấu hổ và mất tự nhiên vậy.