Thủ tục xong xuôi, Hứa Bảo Khánh nhiệt tình mời.
“Diệp tiên sinh, hay là tối nay đi ăn bữa cơm nhé?”
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ qua.
“Điều này. . .” Diệp Mặc hơi chần chờ một chút.
Hứa Bảo Khánh lại nói: “Tôi gọi thêm vài người bạn, tổ chức một bữa cơm, anh thấy thế nào?”
“Cũng được!” Diệp Mặc trầm ngâm một lát, rồi gật đầu.
Ông chủ Hứa nhiệt tình như vậy, hắn cũng không tiện từ chối.
“Vậy tối nay gặp mặt nhé, đến lúc đó thì liên lạc!” Hứa Bảo Khánh lập tức mừng như điên, lại nghiêng người, nhiệt tình tiễn Diệp Mặc ra ngoài.
Khi quay trở về, ông ta cầm điện thoại lên, bắt đầu cân nhắc.
“Nên gọi ai bây giờ?”
Bữa cơm tối nay nhất định phải gọi thêm vài người, thân phận cũng không thể thấp, bằng không thì sẽ bị vị kia coi thường.
“Sếp Dư là phải gọi rồi, sếp Tiền cũng phải gọi. . .”
“Còn cả sếp Lạc nữa!”
Suy nghĩ một lát, ông ta nghĩ đến vị sếp Lạc của tập đoàn Cự Phong, hai người tuổi tác tương đương nên quan hệ cũng khá tốt, mà tập đoàn Cự Phong cũng coi như là một tập đoàn nổi tiếng, Lão Lạc cũng là người có máu mặt trong thành phố H này.
Bữa cơm tối nay, nhất định phải mời ông ấy.
Hứa Bảo Khánh trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Alo! Lão Lạc à!”
“Lão Hứa, có chuyện gì thế? Tôi đang chơi Golf, có muốn qua đây chơi một lúc không?”
“Tôi có rảnh rỗi như ông đâu chứ!” Hứa Bảo Khánh không khỏi cười khổ.
Hai năm nay, thân thể Lão Lạc không tốt, nên đã lui về, để con gái mình quản lý tập đoàn, bây giờ thì mỗi ngày uống trà, chơi Golf, cũng coi như là được hưởng phúc, khiến ông ta cực kỳ hâm mộ.
Tập đoàn Hoàng Thế của ông ta thì đang trong giai đoạn khó khăn, sau khi thằng con trai ngu xuẩn kia trêu chọc vị kia xong, thì công ty trực tiếp thua lỗ một tỷ, khiến cho tình trạng của công ty càng hỏng bét, cho nên ông ta mỗi ngày đều phải bôn ba.
“Cũng đúng!” Đầu dây bên kia cười cười.
Hứa Bảo Khánh cười nói: “Lão Lạc, tôi tìm ông là muốn mời ông ăn cơm, tôi đã gọi đám Lão Tiền rồi, tối nay mọi người cùng ăn bữa cơm, thuận tiện giới thiệu cho các ông biết một người, tôi nói cho ông biết, người này không phải người bình thường đâu!”
“Ồ? Người nào thế?” Lạc Chấn Đình ở đầu dây bên kia hơi kinh ngạc.
“Lần trước tôi đã kể rằng đứa con trai ngu ngốc của tôi trêu chọc phải một nhân vật ghê gớm rồi đúng không! Chính là người này! Hôm nay, anh ta tình cờ đến công ty tôi mua nhà, nên tôi mời anh ta ăn cơm luôn, ông có biết anh ta mua bao nhiêu không?”
Hứa Bảo Khánh lại nói: “Hơn 100 căn biệt thự, tổng giá trị là 1,4 tỷ! Trả tiền mặt luôn! Một lần thanh toán xong!”
“Ồ!” Lạc Chấn Đình nghe xong thì hơi giật mình.
Ông ta cũng từng nghe nói đến chuyện đứa con trai của Lão Lạc không có mắt mà trêu chọc phải một nhân vật rất ghê gớm, khiến cho Lão Lạc bị liên lụy, phải báo tháo mấy khu đất, thua lỗ mất một tỷ.
Nghe nói, người kia vô cùng ghê gớm, là ông chủ của bất động sản Vân Hồ, với lại, còn quen biết với sếp Đinh kia, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ.
Lạc Chấn Đình lập tức cười nói: “Được rồi! Tối nay tôi nhất định sẽ đến!”
Nhân vật ghê gớm như vậy, tất nhiên ông ta phải có mặt để làm quen rồi.
“Được!”
Hứa Bảo Khánh mỉm cười, hai người hàn huyên vài câu rồi mới cúp máy.
Sau khi liên lạc với bạn bè xong, Hứa Bảo Khánh lại gọi điện để đặt bàn ở khách sạn.
Buối tối, hơn sáu giờ, ông ta liền chạy đến khách sạn luôn, chuẩn bị nghênh đón khách khứa hôm nay.
Chưa đến bảy giờ, một chiếc Rolls Royce dừng lại trước cửa khách sạn, tài xế đi xuống mở cửa xe, một bóng người cao lớn khoảng hơn 50 tuổi, dáng vẻ uy nghiêm bước xuống xe.
Tướng mạo của người này rất đứng đắn, ăn mặc cũng rất đơn giản, chỉ là quần tây và áo sơ mi trắng, ông ta vừa xuống xe thì đã nhiệt tình chào hỏi: “Lão Hứa!”
“Lão Lạc!” Hứa Bảo Khánh tiến lên đón, cười nhiệt tình nói: “Xem ra khí sắc của ông tốt hơn nhiều rồi nhỉ!”
“Ấy ấy! Vẫn chưa được, vẫn yếu lắm!” Lạc Chấn Đình cười khổ một tiếng rồi lắc đầu.
Thân thể của ông ta rất yếu ớt, chỉ làm việc một lúc là đã thấy mệt mỏi, có những lúc còn sẽ cảm thấy đau đầu, ông ta đã đi khám rất nhiều bệnh viện, gặp rất nhiều chuyên gia, nhưng cũng không khám ra được vấn đề gì.
Tất cả đều nói ông ta không có vấn đề, nhưng hết lần này đến lần khác, thân thể ông ta lại không tốt.
Ông ta cảm thấy, có thể là do ngày xưa mình dốc sức làm ăn quá nhiều, quá mệt mỏi nên mới bị như vậy, hiện giờ ông ta đã lui về sau, hưởng phúc, nên cũng đỡ hơn nhiều.
Hứa Bảo Khánh cười nói: “Ông phải bồi bổ nhiều vào!”
“Bổ rồi bổ rồi, bổ nữa thì sẽ xảy ra chuyện đấy!” Lạc Chấn Đình cười to, hai người cùng đi vào trong, “À đúng rồi, vị khách quý ông nói đâu? Đã đến chưa?”
“Vẫn chưa! Có điều, đám Lão Tiền đã đến rồi, đi lên ngồi trước một lát đi!”
“Được rồi!” Hai người vừa trò chuyện vừa đi lên phòng.
Trong phòng, đã có vài người đang ngồi trò chuyện rất sôi nổi, khi nhìn thấy Lạc Chấn Đình đi vào thì họ đều đứng dậy chào hỏi.
“Lão Lạc!”
“Ông chủ Lạc!”
“Mọi người chờ chuyện đi nhé, tôi xuống dưới chờ một lát!”
Hứa Bảo Khánh lại đi xuống nhà chờ đợi.