Tầm hai rưỡi, hắn chạy đến chỗ hẹn, là một quán Karaoke.
Diệp Mặc xuống xe, đi vào trong, đánh giá quán karaoke này một phen thì thấy khá to lớn, có thể mở một quán to như vậy, quá nửa cũng phải có chút thân phận.
“Không nhỏ nhỉ!”
Lúc này, có một người thân hình cao to, mặt đầy hung dữ đi đến.
“Này! Là anh đúng không!”
Thấy Diệp Mặc gật đầu, người này vẫy tay một cái rồi quay người đi vào.
“Vào đi!”
Lúc này, quán karaoke vẫn chưa bắt đầu kinh doanh, nên vô cùng an tĩnh, người đàn ông kia dẫn Diệp Mặc đi đến căn phòng ở cuối cùng, bên trong có vài người đang ngồi, người ngồi giữa là một thanh niên 27 28 tuổi, đang ngậm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói.
Khi thấy có người đi vào, anh ta liền ngước mắt lên xem.
Ngay sau đó, anh ta hơi ngơ ngác một chút.
“Ui ui! Đẹp trai thế cơ à!” Anh ta nở nụ cười, “Người anh em, anh chính là người muốn gặp tôi à? Anh có quan hệ gì với cô em gái kia vậy? Sao lại muốn trả tiền thay cho cô nàng đó? Mà đây là mấy triệu đấy, anh trả nổi không? Tôi thấy anh không giống người có tiền lắm nhỉ!”
“Có điều, nếu như anh muốn, thì có thể đến chỗ tôi làm, chỉ bằng gương mặt này, tôi đảm bảo chỉ cần một năm, là anh có thể kiếm được số tiền đó! Thời đại này, có rất nhiều phú bà chịu chi đấy!”
Đám người bên cạnh nghe thấy thế thì đều cười rộ lên.
Diệp Mặc chỉnh lại quần áo, rồi thản nhiên đi vào.
Hắn đi đến trước ghế sô pha, ngồi xuống rồi vắt chân lên, lạnh nhạt nhìn về phía người thanh niên kia, thản nhiên nói: “Mấy triệu mà thôi! Tôi vẫn bỏ nổi!”
Lời này vừa rơi xuống, đám người kia lập tức giật mình.
Tiếng cười cũng dừng lại.
Bọn họ lại nheo mắt, quan sát tỉ mỉ người này, trong mắt đều có một tia kinh ngạc.
Mấy triệu, cũng không phải là một số lượng nhỏ!
Người bình thường sẽ không thể bỏ nổi!
Người này. . . có lai lịch gì?
Nhìn tuổi tác thì cũng chỉ 23 24 mà thôi, hết sức trẻ tuổi, chẳng lẽ là một phú nhị đại?
Có thể là fan có cô nàng streamer kia rồi! Chắc cũng là nhân vật đứng top trên bảng donate.
Thanh niên kia trêu chọc nói: “Có người chịu đứng ra gánh hộ, cô nàng kia cũng khá may mắn đấy! Người anh em, ánh mắt của anh cũng không tệ nhỉ! Cô nàng kia rất non, là một sinh viên trẻ mới ra đời, tiền này tiêu cũng rất đáng đấy!”
Trong lòng anh ta có hơi tiếc nuối.
Anh ta cũng khá vừa ý cô nàng kia, chỉ cần cô nàng này đến đây đi làm, thì chẳng mấy chốc có thể bắt được vào tay, không ngờ cô nàng này lại tìm được người gánh hộ, đúng là may mắn.
Nhưng mà cũng không sao, đàn bà, làm sao quan trọng bằng tiền được, có tiền, thì còn sợ thiếu gái sao!
Thanh niên kia lại nói: “Người anh em, anh muốn trả kiểu gì? Quẹt thẻ nhé! Anh yên tâm, chúng tôi là công ty đàng hoàng, rất có chữ tín, chỉ cần anh thanh toán xong, thì chuyện này sẽ kết thúc!”
“Được!” Diệp Mặc gật đầu, cười như không cười mà nhìn về phía anh ta.
“Người anh em, sảng khoái đấy! Tôi rất thích loại người như anh đấy!” Thanh niên kia cười ha ha một tiếng đầy vui vẻ, rồi lại đứng lên, nhặt bao thuốc ở trên bàn, rút một điếu ra, làm bộ như muốn mời.
Diệp Mặc dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Tôi không hút thuốc lá!”
“Ui! Hiếm thấy đấy!” Thanh niên kia hơi giật mình, rồi lại cười.
Diệp Mặc hỏi: “Quán này là của anh à? Ông chủ truyền thông Thiên Tỳ kia cũng là anh à?”
Thanh niên kia phất tay ra hiệu cho người đi lấy máy quẹt thẻ, rồi ngồi xuống, ngửa người ra sau, cười toe toét nói: “Đúng vậy! Kẻ hèn này là Tôn Đông Hải, cũng có chút danh tiếng trong thành phố này, không biết người anh em đã nghe qua chưa?”
“Chưa!” Diệp Mặc lắc đầu.
“Người anh em, xem ra anh không tốt lắm nhỉ, vậy mà chưa nghe qua tên tôi, nhưng mà cũng không sao, hôm nay anh đã nghe thấy rồi đấy, sau này liền nhớ kỹ là được!” Tôn Đông Hải cười ha ha, ánh mắt mang theo vài phần khinh miệt.
“Sẽ nhớ kỹ!” Diệp Mặc gật đầu, nở nụ cười với ý vị sâu xa.
Tôn Đông Hải nhìn thấy nụ cười này thì không khỏi nhíu mày.
Ánh mắt của tên này khiến cho anh ta không thoải mái, mơ hồ, còn khiến anh ta cảm thấy hơi lo lắng bất an, tóm lại, khiến cho anh ta rất không thoải mái.
Nhưng, anh ta cũng không tiện phát tác, người ta đã trả tiền sảng khoái như vậy, anh ta cũng không cần gây sự thêm làm gì.
Sau khi Diệp Mặc sảng khoái quẹt thẻ, anh ta lại vui vẻ đứng dậy, muốn tiễn người đi ra ngoài.
“Người anh em, đi thong thả nhé!”
Diệp Mặc đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Tôn Đông Hải một lúc, rồi mới quay người đi ra ngoài.
Lần này đến đây, cũng là để tìm hiểu về người này một chút mà thôi!
Rời khỏi phòng, Diệp Mặc đi được vài bước thì hơi giật mình, hắn nhìn thấy có vài người đang đi qua bên này, nhìn kỹ lại thì thấy có một người quen, không phải Tống Văn Kiệt kia thì là ai!
Tống Văn Kiệt đang trò chuyện sôi nổi với đám người bên cạnh, mặt đầy vui vẻ, khi đến gần, anh ta cũng nhìn thấy bóng người trước mặt thì lại hơi giật mình.
Ngay sau đó, sắc mặt anh ta liền chìm xuống.