“Là. . .sư huynh của ngài!” Thư ký hơi chần chờ, rồi nhỏ giọng nói: “Chính là vị đã từng đến đây một lần!”
Lâm Ích Phi kinh ngạc nói: “Sư huynh? Là. . .là tiến sĩ Lâm Trí Viễn à?”
“Đúng đúng! Chính là ông ấy!”
Lông mày Lâm Ích Phi lập tức vặn lại.
“Sao thế?” Diệp Mặc nhìn thấy thế thì hơi kinh ngạc, “Là họ hàng à?”
“Không phải!” Lâm Ích Phi lắc đầu, tuy cả hai cùng họ Lâm, nhưng cũng không phải họ hàng thân thích gì, “Là một vị sư huynh hồi còn đi học, người này cũng là một chuyên gia trong lĩnh vực chế thuốc sinh vật, danh tiếng cũng không nhỏ, lúc trước từng làm việc trong một phòng nghiên cứu ở nước M, còn phát biểu một số luận văn khá có trọng lượng!”
“Thời gian gần đây, người này mới về nước, vài hôm trước ông ta còn đến tìm tôi, nói rằng muốn nhập cổ phần, tôi đã từ chối, ông ta lại nói rằng muốn vào làm ở Thần Châu, nhưng yêu cầu của ông ta quá cao, cho nên tôi không đồng ý, không biết hôm nay lại đến làm gì!”
Diệp Mặc cười nói: “Ra là vậy! Nếu đã đến rồi thì cứ gặp mặt thôi! Dù sao cũng là sư huynh của ông mà!”
“Cũng đúng!” Lâm Ích Phi gật đầu.
Mấy người liền nhanh chóng đi lên, đi đến văn phòng.
Đẩy cửa bước vào, chỉ thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sa lon, người này khoảng 50 tuổi, nhưng dáng người bảo trì rất khá, dung mọa cũng được chăm sóc rất tỉ mỉ.
Ông ta đang chén trà lên nhấp một ngụm, thì thấy có ba người đẩy cửa bước vào, liền vội vàng để xuống.
Khi nhìn thấy Lâm Ích Phi thì ông ta mỉm cười, ngay sau đó, ánh mắt nhin sang bên cạnh thì lại ngưng trệ.
“Ích Phi, anh ta là. . .?” Ông ta bật thốt lên một câu, trong giọng mang theo vài phần nghi ngờ, khó hiểu.
Lâm Ích Phi chỉ vòa Diệp Mặc ở bên cạnh, giới thiệu: “Sư huynh, vị này là chủ tịch Diệp, ông chủ của sinh vật Thần Châu!”
Lâm Trí Viễn há hốc miệng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Ông ta từng nghe nói đến vị ông chủ may mắn này, cũng biết đó là một người trẻ tuổi, chỉ là không ngờ người này lại đẹp trai đến vậy.
Ngay sau đó, trên mặt ông ta liền tràn ra nụ cười vô cùng nhiệt tình, vội vàng đứng dậy, nhanh chân tiến lên, rồi vươn tay bắt tay với Diệp Mặc.
“Thì ra là chủ tịch DIệp! Hạnh ngộ! Hạnh ngộ!”
“Tiến sĩ Lâm! Mời ngồi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi người ngồi xuống.
Hắn cũng ngồi xuống một bên, ánh mắt thì quan sát vị tiến sĩ Lâm Trí Viễn, lên lên xuống xuống, đánh giá một phen.
“Không biết hôm nay tiến sĩ Lâm đến đây là có chuyện gì?”
Lâm Trí Viễn ngồi xuống, cầm chén trà lên nhấp một ngụm.
Vị trà hơi đắng, khiến cho ông ta nhăn mày lại.
Ông ta đặt chén trà xuống, cười nói: “Ha ha, ở nước ngoài lâu, nên không quen uống trà lắm!”
Ông ta lại liếc mắt nhìn về phía người sư đệ của mình, ánh mắt lóe lên một cái, trong lòng lại thấy hơi ghen ghét.
Ban đầu, người sư đệ này làm sao vượt qua được ông ta chứ!
Trước kia, ông ta chính là một quản lý trong một phòng nghiên cứu nổi tiếng, trong vòng tròn cũng rất có quyền uy, mà người sư đệ này thì chỉ vùi mình trong sinh vật Thần Châu này, vẫn không có tiếng tăm gì trong nhiều năm, lúc trước còn nghe nói Thần Châu này sắp phá sản.
Nhưng mà, năm nay ông ta lại nghe nói, nhà Thần Châu này bỗng nhiên bạo phát, lập tức hoàn thành hai loại thuốc mới, oanh động toàn bộ ngành chế thuốc, ngay cả ông ta ở bên kia đại dương cũng bị chấn động.
Khi đó, ông ta căn bản không thể tin nổi.
Với trình độ trong nước, thì hoàn thành một loại thuốc mới đã là không dễ dàng rồi, làm sao có thể hoàn thành hai loại thuốc mới ngay lập tức được, khi đó ông ta cũng chỉ cho là tin tức giả mà thôi.
Sau này, Pfizer lại xác nhận chuyện này, ông ta mới không thể không tin.
Sau khi khiếp sợ xong thì ông ta lại bắt đầu ghen tỵ.
Danh tiếng của người sư đệ này đã vượt xa ông ta!
Không chỉ danh tự, địa vị, mà cả tài phú nữa, tất cả đều vượt xa ông ta, chờ sinh vật Thần Châu lên sàn, thì có thể kiếm được một mớ lớn, khiến ông ta cực kỳ đỏ mắt.
Đoạn thời gian trước, khi ông ta về nước thì đã nghĩ, dựa vào tình cảm sư huynh đệ trước kia, thì thế nào người sư đệ này cũng sẽ giúp ông ta một chút, để ông ta dính chút ánh sáng, kiếm chút tiền.
Nhưng mà kết quả, là người sư đệ này lại từ chối dứt khoát, không nhớ chút tình cũ nào cả.
Sau khi ông ta đưa ra yêu cầu được vào sinh vật Thần Châu làm, thì vẫn bị từ chối như cũ.
Ông ta cảm thấy, người sư đệ này quá ích kỷ, chính mình phát đạt, liền không muốn bạn bè và người khác chen vào Thần Châu nữa, sợ rằng là ghen ghét tài năng của ông ta, sợ ông ta cướp mất danh tiếng, cướp mắt vị trí của mình.
Dù sao thì trên phương diện học thuật, trình độ của ông ta cũng cao hơn người sư đệ này.
Đúng lúc vị chủ tịch Diệp này ở đây, hôm nay trực tiếp nói với anh ta là được, dù sao mình cũng là một chuyên gia nổi tiếng trên thế giới, nên chắc vị ông chủ trẻ tuổi này sẽ không từ chối.