Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1200 - Chương 1200: Phụ Nữ Tranh Đấu! (2)

Chương 1200: Phụ nữ tranh đấu! (2) Chương 1200: Phụ nữ tranh đấu! (2)

Ninh Vũ Đình ở một bên cũng cắn môi đỏ, trong lòng cũng hơi chua chua, tên bại hoại kia cũng quá không công bằng rồi!

Trác Lâm ở bên cạnh cũng dẩu mỏ lên, sau đó cằm đũa gắp thức ăn như đang hờn dỗi, rồi lại bắt đầu ăn với vẻ chán nản.

“Kỷ tiểu thư, hai người thật sự là rất có duyên nha!”

“Tài nghệ nấu nướng của Diệp tiên sinh tốt như vậy sao?”

Bốn phía lại là một trận xôn xao.

“Đương nhiên, tài nghệ của Diệp tiên sinh là có một không hai đương thời, chắc hẳn những gì chúng ta đang ăn cũng được Diệp tiên sinh giúp đỡ chuẩn bị, tôi cũng có thể nhận ra một chút.” Kỷ Tư Tuyền nhếch miệng cười.

“Xem ra, Diệp tiên sinh rất ưa thích Kỷ tiểu thư cô nhỉ!” Lạc Băng Nhan cười xinh đẹp nó, trong giọng nói còn mang theo cả gai đâm.

Kỷ Tư Tuyền nói khẽ: “Thích hay không gì chứ, Diệp tiên sinh là người đã có gia đình, hai người chúng tôi càng giống tri kỷ hơn!”

Tất nhiên nàng rất thưởng thức và hâm mộ Diệp tiên sinh, nhưng nàng luôn luôn khắc chế tình cảm của mình.

“Vậy sao?” Lạc Băng Nhan từ chối cho ý kiến, cười một tiếng rồi nói: “Xem ra, tôi ở trong suy nghĩ của Diệp tiên sinh là không bằng Kỷ tiểu thư cô, tôi cũng chỉ được thưởng thức tay nghề của anh ấy vài lần thôi! Có điều nha, trái lại thì Diệp tiên sinh lại đích thân làm quần áo cho tôi, chiếc váy tôi đang mặc cũng là do anh ấy làm!”

Nàng nói xong thì vênh mặt lên, dùng ánh mắt khiêu khích để nhìn qua.

Nàng nhận ra bộ lễ phục trên người vị này, là một nhãn hiệu xa xỉ nổi tiếng, không phải do Diệp tiên sinh làm.

“Oa! Thật sao? Chẳng trách lại đẹp như vậy!”

“Không hổ là quần áo Diệp tiên sinh tự tay làm!”

Cả đám phụ nữ ở trên bàn đều nhìn qua, còn lộ ra vài phần nôn nóng và hâm mộ.

Tài năng thiết kế của Diệp tiên sinh đã được công nhận là rất lợi hại.

Lạc Băng Nhan cười nói: “Đúng vậy nha! Anh ấy thiết kế riêng cho tôi mấy bộ! Còn có mấy bộ gợi cảm và quyến rũ hơn nhiều!”

Nàng vốn còn định kể chuyện Diệp tiên sinh đã dùng tay đo đạc cơ thể của nàng thế nào thế nào, nhưng nghĩ lại một chút thì thấy hơi thẹn thùng, cảm thấy không thích hợp lắm, cho nên không nói ra, loại tình cảnh thân mật như vậy, hoàn toàn chính xác là không thích hợp nói ra.

Sắc mặt Kỷ Tư Tuyền hơi cứng lại, mày cũng cau nhẹ.

Trong lúc nhất thời, nàng thật sự không biết nên đáp trả thế nào.

Diệp tiên sinh thật sự chưa từng làm quần áo cho nàng.

Ninh Vũ Đình ở một bên lại khẽ cắn môi đỏ, trong lòng hầm hừ vài tiếng, Trác Lâm ở bên cạnh thì tiếp tục hờn dỗi mà gắp đồ ăn nhanh hơn, hai bên má phồng lên giống như một con hamster.

Kỷ Tư Tuyền nghĩ nghĩ, rồi mỉm cười nói: “Tôi cũng không thiếu quần áo, nên không cần thiết để Diệp tiên sinh phí sức, tôi lại thích hội họa và nghệ thuật hơn, nên đã chuyên môn để Diệp tiên sinh vẽ cho tôi một bức tranh!”

Tính cách của nàng bình thường rất lạnh nhạt, sẽ không tranh giành với người khác, nhưng giờ phút này, lòng háo thắng của nàng cũng bị khơi dậy.

“Tranh?”

Lạc Băng Nhan khẽ giật mình, ban đầu thì nàng cũng không cảm thấy gì, một bức tranh thì có gì đâu chứ, nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, thì liền cảm thấy không đúng, nếu như chỉ là một bức tranh bình thường, thì có gì đáng giá nói ra chứ?

Chẳng lẽ. . . là loại tranh nghệ thuật đặc biệt kia?

Nàng quét mắt nhìn qua bên kia, sắc mặt cũng đã thay đổi.

Thua!

Nàng thua rồi!

Thua hoàn toàn rồi!

“Bức tranh đó. . . hơi nhạy cảm, cho nên không tiện cho mọi người xem!”

Lạc Băng Nhan nghe thấy lời này thì trái tim đã lạnh hơn phân nửa.

Mọi người nghe xong thì sắc mặt cũng trở nên tế nhị, bọn họ nghe thấy hai từ nhạy cảm thì cũng hiểu đây là tranh gì, loại tranh này cũng không phải nhạy cảm bình thường thôi đâu!

Hơn nữa, loại tranh này vẫn là nghệ thuật rất cao rất nhã, nên cũng không có gì đáng chỉ trích ở trên phương diện đạo đức cả.

Ninh Vũ Đình gắp một miếng thịt kho tàu, rồi hung hăng cắn một cái.

“Quả nhiên là tên bại hoại mà!”

Trác Lâm ở bên cạnh cũng nhăn mũi ngọc tinh xảo, hừ một tiếng, rồi phụ họa theo: “Anh Diệp đúng là một tên bại hoại!”

“Lần sau, phải để anh ta vẽ cho chị một bức, dáng người của chị đẹp thế này cơ mà!” Ninh Vũ Đình nói xong thì giơ tay lên chỉ chỉ vào người mình, còn cố tình phô bầy những đường cong xinh đẹp kia.

Trác Lâm nhìn một lượt, rồi lại gần, nhỏ giọng nói: “Chị Ninh, chị. . . cũng quá gợi cảm rồi! Ai mà chịu nổi chứ, nếu bị để anh ấy vẽ, chẳng phải là bắt người ta phạm tội sao!”

Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào một mảnh trắng nõn kia, có một loại xúc động rất muốn chôn sâu vào trong đó.

Đừng nói là đàn ông, mà cả phụ nữ cũng không chịu nổi nha!

Ninh Vũ Đình hừ nói: “Anh ta mới không…”

Tên bại hoại kia nào có lá gan này nha! Anh ta chỉ biết âm thầm đùa giỡn nàng, có lòng nhưng lại không có gan, sở thích lại còn biến thái như vậy nữa. . . hay là lần sau, mình mặc vài bộ cosplay kia để cho anh ta vẽ nhỉ?

Ai nha! Không được!

Vậy thì quá xấu hổ!

Nàng lập tức suy nghĩ miên mang, các hình ảnh khó xử và ướt át lại xông lên đầu một lần nữa, ngay từ đầu, thì anh ta vẽ rất đàng hoàng, nhưng sau đó, mình lén lút cởi mấy bộ cosplay xuống, thì anh ta lại không chịu nổi dụ hoặc. . .

Sau đó, ở trước bức tranh sơn dầu, nghệ thuật cao nhã và dục vọng lại hòa thành một thể. . .

Tuy không hoang đường kích thích như cuộc chiến đấu của Ultraman chính nghĩa và quái thú tà ác, cũng thiếu vài phần tình thú như trò chơi giữa bác sĩ và y tá, nhưng mà, nó lại có một loại tư vị đặc biệt khác.

Nàng càng nghĩ thì nhịp tim lại càng nhanh hơn.

Nàng chỉ cảm thấy gương mặt của mình bắt đầu nóng lên, nóng bỏng giống như đang bốc cháy, đến cả thân thể của bắt đầu nóng lên, còn có một loại cảm giác tê dại truyền ra từ đuôi sống lưng, rồi lan tràn toàn thân.

Nàng nhẹ nhàng nhấc chân lên, nhẹ nhàng vuốt ve cặp đùi đẹp thon dài sau lớp tất đen kia, rồi lại cúi đầu xuống để giấu đi gương mặt kiều diễm ướt át của mình.

Đôi mắt phượng hẹp dài kia như đã thấm ra cả nước, mị hoặc đến mức có thể câu hồn phách của người khác.

Bình Luận (0)
Comment