Diệp Mặc nghe xong thì gật gù, tất nhiên hắn cũng hiểu mấy thứ này, trước kia hắn cũng dùng thủ đoạn này để đối phó tập đoàn Vạn Hưng của nhà họ Ninh.
Nếu muốn dùng biện pháp này, thì quan hệ sau lưng phải đủ cứng mới được, chỉ riêng một mình Cao Tuấn là không đủ, e rằng còn phải có vị họ Ngô kia.
Quan Tuyết bất đắc dĩ nói: “Chủ tịch, việc này tôi cũng thật sự hết cách!”
Quản lý tập đoàn, thì nàng vẫn làm được, nhưng tranh đấu ở cấp độ này thì nàng cũng hết cách.
Diệp Mặc mỉm cười: “Tôi biết, để tôi xử lý là được!”
“Có thể giải quyết sao?”
“Không khó!” Giọng nói của Diệp Mặc vẫn rất nhẹ nhõm.
Quan Tuyết nhướn mày kinh ngạc, nhưng nghĩ lại một chút thì thấy cũng đúng, chỉ bằng bản sự và tiền vốn của cậu em trai này thì nàng chưa bao giờ nhìn thấy anh ta chịu thiệt, vị họ Lý ở Kim Sư kia chính là một vết xe đổ!
Nghe nói đoạn thời gian trước vị họ Lý này lại phá sản, lần này là phá sản thật, không còn chút tiền nào, còn thiếu nợ người khác rất nhiều, thảm hại hơn là còn bị bắt, bị bắt tại trận khi đang vui vẻ với hai cô gái ngành, phải ngồi xổm nửa tháng trong nhà lao, trở thành trò cười của người trong vòng.
Nghe nói, sau lưng chuyện này còn có cái bóng của Thiên Hành, rõ ràng chính là thủ đoạn của cậu em này.
Cậu em này không chỉ bá đạo, mà còn hơi xấu bụng, thù dai, chỉ là. . .lá gan hơi nhỏ!
Nghĩ đến chuyện đêm hôm đó thì nàng lại cắn môi đỏ, trong lòng cũng hơi tức giận.
Tuy rằng buổi tối hôm đó nàng cũng hơi xúc động, uống rượu vào thì lời gì cũng dám nói.
Nhưng mà, nàng đã nói ra rồi, tắm cũng sắp xong, thế mà anh ta lại chạy, đây chẳng phải là phủ định mị lực của nàng sao!
Diệp Mặc phát giác được ánh mắt biến hóa của nàng thì hơi giật mình buồn bực.
Tại sao dáng vẻ của Quan Tuyết lại như đang rất tức giận thế nhỉ?
Là đến ngày sao?
Không phải mà!
Hắn dùng mũi hít hà một hơi, không có mùi vị đặc biệt nào cả, mà chỉ có một mùi thơm cơ thể nồng đậm và ngào ngạt trên người nàng mà thôi.
Mùi thơm thành thục và mê người này vừa thấm vào lỗ mũi, đã làm cho tâm thần của người ra rung động.
Diệp Mặc hơi nghi ngờ, nhưng vẫn đè ý niệm này xuống, tiếp tục trò chuyện chuyện công việc của công ty, lát sau mới đứng dậy đi xuống phòng làm việc Minh Ngọc xem một chút, sau đó lại gọi vài cuộc điện thoại.
Trầm Đông Bằng vừa xuống máy bay thì nhận được điện thoại.
“Cậu em Diệp, có chuyện gì à?”
Làm một người đầu tư, nên ông ta khá bận rộn, thường xuyên phải bay đi các nơi, tham gia các loại hoạt động, gặp mặt đủ loại người, có nhiều khi, ông ta còn rất hâm mộ cậu em Diệp này, vì chẳng cần phải bôn ba vất vả.
“Quỹ đầu tư Sáng Tại Vinh Quang? Cậu hỏi cái này làm gì?”
“Ra vậy!”
Sau đó, sắc mặt ông ta thay đổi, lộ ra vài phần buồn bực, “Ông anh họ Ngô này đúng là già nên hồ đồ! Quỹ đầu tư của ông ta cũng đầu tư rất nhiều hạng mục, quỹ ngân sách cổ phiếu à? Cũng ném không ít đâu!”
“Tôi và ông ta cũng không có tình cảm gì, chỉ là người quen ở trong vòng thôi, cậu cứ tùy tiện, cậu muốn làm gì? Được được, tôi cũng có không ít bạn bè, cũng có thể giúp đỡ một chút. . .”
Hàn huyên một lúc, Trầm Đông Bằng mới để điện thoại di động xuống.
“Chậc! Ông anh Ngô này thật sự không có mắt, gây sự với ai thì không gây, lại đi chọc vào cậu em Diệp, chẳng phải không giúp ông ta một lần thôi sao, sao càng sống lâu thì lại càng không có ánh mắt thế nhỉ!”
“Gây sự với cậu em Diệp, chẳng phải là tự tìm phiền phức cho mình sao! Cậu em Diệp là người nào cơ chứ!”
Trầm Đông Bằng chậc một tiếng, nhếch miệng, trong mắt còn hiện lên vẻ cười trên nỗi đau của người khác.
Tuy ông ta cũng không rõ lai lịch của cậu em Diệp, thậm chí còn không dám đi tìm hiểu, nhưng chắc chắc là địa vị không nhỏ, bằng không thì sao có thể có nhiều tiền mặt như vậy chứ, ngay cả Larry tiên sinh người ta là tỷ phú hàng đầu thế giới cũng xưng anh gọi em với cậu em Diệp nữa là.
Họ Ngô này gây sự với cậu em Diệp thì sợ là phải xui xẻo, không có ngày tháng yên ổn rồi.
Trung tâm Thế Kỷ Đại Hạ.
Diệp Mặc cúp điện thoại, hắn đi thang máy xuống dưới, đi qua công ty Thiên Hành ở tòa nhà đối diện.
Diệp Mặc còn chưa đến văn phòng tổng giảm đốc, liền nghe thấy tiếng cười nói sôi nổi từ phía xa xa, một âm thanh mềm mại đáng yêu lại mang theo từ tính là của Ninh Vũ Đình, một người khác không mềm mại đáng yêu như vậy, nhưng cũng thanh thúy và ngọt ngào.
Hắn cũng không xa lạ gì giọng nói này, không phải Trác Lâm thì là ai!
Diệp Mặc gõ cửa, đẩy cửa bước vào, quả nhiên là nhìn thấy gương mặt thanh thuần rực rỡ của Trác Lâm, cô đang ngồi trò chuyện với Ninh Vũ Đình ở trên ghế sô pha, cả hai đều đang cười khanh khách không ngừng.
“Anh Diệp?”
Một giây sau, cô khẽ giật mình, vội vàng thu liễm tiếng cười, rồi lại khép chặt đôi đùi ngọc, ngồi ngay ngắn lại.
Diệp Mặc kinh ngạc nói: “Cô vẫn ở đây à?”
Offline fan hâm mộ là chuyện ba hôm trước rồi, theo lý mà nói thì Trác Lâm phải về Đế Kinh rồi mới phải.