Giám đốc Doãn quay người, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quở trách: “Vị này là ông chủ của tập đoàn Đông Đằng! Tại sao cậu lại chọn chỗ này để tiếp đón khách hả, vậy không phải lạnh nhạt người ta sao! Chủ tịch Diệp người ta có thân phận gì, mà cậu lại để cho anh ấy ngồi loại ghế này chứ?”
“Đông. . .Đông Đằng?”
Hai người quản lý Tiếu và Lưu Đông Vĩ đều chấn động toàn thân như bị sét đánh, một giây sau, cả hai cùng biến sắc, khuôn mặt đều trở nên văn vẹo vì bị kinh hãi quá độ, mà trong lòng thì đã có sóng to gió lớn dâng lên.
Tập đoàn Đông Đằng!
Đương nhiên bọn họ biết nó rồi, hiện giờ, trừ Hoa Ký của bọn họ ra, thì Đông Đằng này là công ty khoa học kỹ thuật nổi tiếng nhất trong nước, vốn là làm điện tử 3C, các loại sản phẩm điện tử gia dụng, sau này lại có kỹ thuật màn hình rất tiên tiến, cho nên đã quật khởi.
Tiếp đó lại trắng trợn khuếch trương quy mô, tiến quân vào rất nhiều ngành nghề khoa học kỹ thuật, lại sở hữu rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, nhất là màn hình và pin thì còn dẫn đầu cả nước.
Dạo gần đây, trong nội bộ công ty bọn họ còn có vài lời đồn, nói rằng kỹ thuật chip của Đông Đằng đã có đột phá to lớn, nghe nói, trên phương diện máy quang khắc cũng có đột phá khó tin, có thể nói là bá chủ chất bán dẫn trong tương lai.
Loại công ty tiền đồ vô lượng này, đừng nói là đuổi kịp Hoa Ký bọn họ, mà coi như là vượt qua cũng là rất có khả năng, cũng có hy vọng trở thành một trong công ty khoa học kỹ thuật đứng đầu thế giới.
Mà ông chủ của một tập đoàn như vậy, lại chính là một người trẻ tuổi chỉ mới 23 24 á?
Sau khi rung động đến cực điểm, thì một cảm giác cực kỳ hoang đường lại dâng lên, không quá chân thực giống như đang nằm mơ, một người trẻ tuổi như vậy làm sao có thể sáng lập và lãnh đạo một công ty khoa học kỹ thuật tiên tiến như vậy chứ?
Rất lâu sau, hai người vẫn cứ đứng ngẩn người, miệng há hốc, nhưng không nói ra được câu nào.
“Chủ tịch Diệp, đi đi đi, đi phòng làm việc của tôi ngồi, chờ lát nữa tổng giám đốc Lương đến thì cùng đi ăn một bữa cơm nhé, hai nhà chúng ta còn có rất nhiều hạng mục có thể tăng cường hợp tác, còn nữa, rốt cuộc thì công ty anh đã nghiên cứu chip đến đâu rồi?”
“Tôi nghe tổng giám đốc Trần nói qua một chút, nhưng ông ấy chỉ úp úp mở mở, chứ không nói quá nhiều!”
Giám đốc Doãn cũng không để ý đến hai người này nữa, mà mời Diệp Mặc đi ra ngoài.
“Đi thôi!”
Diệp Mặc đứng dậy, vẫy tay với Ninh Vũ Đình ở một bên, rồi mới bước đi theo.
Chờ mấy người đi ra ngoài, hai người kia mới tỉnh táo lại một chút.
Quản lý Tiếu bình phục tâm trạng, nhìn về phía Lưu Đông Vĩ ở bên cạnh, rồi oán giận nói: “Người là anh giới thiệu qua, vậy mà anh không biết?”
“Tôi. . .tôi làm sao mà biết được!” Lưu Đông Vĩ nhất thời thấy hơi ủy khuất, anh ta cũng gặp lần đầu, cũng không hiểu rõ, mà tên kia cũng không nói.
Sau đó, anh ta lại nhớ đến câu nói kia của Ninh Vũ Đình, thì không khỏi cười khổ không thôi.
“Kinh doanh . . . cũng quá lớn rồi!”
Giám đốc Doãn đưa người vào văn phòng, lại dâng trà ngon, phải nói là vô cùng ân cần.
“Chủ tịch Diệp! Mời ngồi!”
“Ngài uống chút trà trước, tổng giám đốc Lương sắp đến rồi!”
Trong lòng ông ta thì đang suy nghĩ, vì sao vị này lại không rên một tiếng mà đã đến rồi, tác phong làm việc của người này cũng không tầm thường như tuổi tác của anh ta vậy!
Nói đến, thì còn rất đẹp trai nữa!
Tổng giám đốc Trần nói không sai chút nào.
Nghe tổng giám đốc Trần nói, thì vị này còn là thiên tài khoa học, là một người sở hữu cả vẻ ngoài và trí tuệ, chứ không phải là một công tử nhà giàu bình thường.
Giám đốc Doãn hơi đánh giá, lại nhớ đến những gì tổng giám đốc Trần giới thiệu, thì trong lòng ông ta cũng càng kính nể vị này hơn.
Người trẻ tuổi này, khó lường!
Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu như vậy, tương lai còn đến đâu?
Chưa nói đến chip, mà chỉ cần màn hình và pin thôi cũng đã đủ để Tập đoàn Đông Đằng tiếu ngạo giang hồ rồi, giờ lại có thêm chip nữa thì căn bản là không có đối thủ, mà Hoa Ký bọn họ cũng cực kỳ coi trọng kỹ thuật chip của Đông Đằng.
Giám đốc Doãn ngồi xuống, nhiệt tình nói: “Chủ tịch Diệp, phương diện chip của Đông Đằng các anh. . .”
“Cái gì? Sang năm là có thể bắt kịp mấy công ty như Tam Tinh rồi á?”
“Máy quang khắc. . . cũng có đột phá rồi? Sang năm là có thể bắt kịp?”
“Chủ tịch Diệp, anh. . . anh đang đùa sao!”
Ông ta nghe ngóng một lúc thì lại bị chấn động đến trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tin nổi.
Nếu như không phải đã xác định, vị này thật sự là ông chủ của Đông Đằng, thì ông ta còn tưởng rằng là tên lừa đảo nào đó chứ!
Những lời nói này, chẳng khác gì là lừa đảo cả!
Nghe nói kỹ thuật chip của Đông Đằng phát triển rất nhanh, đã vượt qua trung tâm nghiên cứu quốc gia rồi, nhưng mà, cũng không thể nào nhanh đến trình độ như vậy chứ, thế này là hoàn toàn thoát ly khỏi hiện thực, cho dù chém gió cũng không dám chém như vậy.
Lưu Đông Vĩ vừa đi vào theo cũng sợ ngây người, anh ta cứng đờ tại cửa, nửa ngày vẫn không động đậy.
Kỹ thuật chip của Đông Đằng đã đến trình độ này rồi sao?
Chuyện này, thật sự là không thể tin nổi!
Công ty này, mới thành lập được bao lâu chứ?
Nếu quả thật là sang năm sẽ có thể đuổi kịp Tam Tinh như những gì vị này nối, vậy thì khi đó, thị trường chip trong nước sẽ bị Đông Đằng chiếm sạch, Đông Đằng cũng sẽ ăn sạch mấy chục tỷ tiền nhu cầu chip hàng năm trong nước.
Chẳng mấy chốc, Đông Đằng sẽ vượt qua Hoa Ký, trở thành một thế lực bá chủ mới.