“Đi trường học xem một chút đi! Lần trước đã đồng ý vời cô Trần Mộng rồi!”
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc nghĩ ngợi một lát, thì quyết định về thăm đại học G một chuyến, thăm cô Trần Mộng, thuận tiện xem trường cũ có gì thay đổi không, dù sao cũng lâu rồi không về đó.
“A! Còn có con bé Y Y này nữa!”
Diệp Mặc đi được nửa đường, thì nhớ ra con bé Hoàng Y Y, liền gửi tin nhắn qua.
Trong một góc của thư viện, không khí rất yên tĩnh.
Trên một cái bàn gần cửa sổ, có hai thiếu nữ thanh xuân đang ngồi.
Thiếu nữ bên trái ngồi đoan chính trên ghế, nàng đang vùi đầu đọc quyển sách ở trên bàn, mái tóc dài đen nhánh oánh nhuận rủ xuống như thác nước đã che mất gương mặt, chỉ thấy một bàn tay ngọc thon dài trắng nõn đang nhẹ nhàng vuốt ve mấy sợi tóc.
Da thịt nơi tay của nàng cực kỳ trắng, lại mềm nhẵn bóng loáng như sữa bò, còn có cả vẻ non mềm đặc thù của thiếu nữ.
Một chiếc áo len mỏng màu đen, cộng thêm một chiếc quần thể thao màu trắng, đã đem dáng người uyển chuyển và bay bống của nàng phát huy ra vô cùng tinh tế, bộ ngực phình lên đã có quy mô rất khá, eo thon tinh tế, yêu kiều một nắm.
Đến nơi mông thì lại đầy đặn, khiến cho cái quần bị kéo căng ra hành một hình dáng tròn trịa, cặp đùi ngọc thon dài cũng bị quấn chặt, trông càng thẳng tắp.
Thân thể của nàng rất tươi ngon mọng nước, trước kia còn có vài phần ngây ngô của thiếu nữ, nhưng giờ đây đã càng gợi cảm thành thục hơn.
Nàng chỉ ngồi yên ở đó, liền có thể hấp dẫn không ít ánh mắt từ bốn phía, tất cả đều bị bóng lưng xinh đẹp của nàng làm cho ngơ ngác.
Sự tồn tại của nàng, chính là phong cảnh đẹp nhất nơi đây.
Thiếu nữ hết sức tập trung vào quyển sách trên bàn, chứ không chú ý đến bốn phía xung quanh.
Nàng cũng đã quen thuộc với chuyện bị chú ý rồi.
Nàng xem một lát, lật một trang thì thở phào, cuối cùng nàng cũng xem hết chương này, nàng quyết định nghỉ ngơi một chút, liền vươn tay vén tóc, để lộ ra gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, ngũ quan tinh xảo, da thịt như mỡ đông, khí chất thanh thuần mà ngọt ngào.
Một đôi mắt đẹp trong veo không có chút tạp chất, lại có một loại chất phác và đơn thuần.
Nhẹ nhàng giơ tay ngọc lên vuốt vuốt mái tóc, nàng lại liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nắng ấm chiếu vào gương mặt xinh đẹp của nàng, khiến cho nó nổi lên một vầng sáng lóa mắt giống như mộng ảo.
Rất nhiều người ở bốn phía đang nhìn trộm đều ngẩn ngơ, nhất thời thất thần hoảng hốt.
Trên mặt của nàng, không có một chút phấn son nào, mà chỉ là một vẻ đẹp tự nhiên, nhưng lại càng hấp dẫn hơn những cô gái trang điểm đậm đặc và ăn mặc khiêu gợi kia.
Thiếu nữ nhìn qua bên đối diện, lại dùng chân ở dưới bàn đá nhẹ một cái, nhỏ giọng hô một tiếng: “Y Y!”
“A?” Hoàng Y Y đang chống cằm ngủ gật, liền giật mình tỉnh lại, mờ đôi mắt mờ mịt ra.
Khương Thi Vận lắc đầu bất đắc dĩ.
“Bạn thật là, lại ngủ gật rồi!”
Y Y luôn không chăm chú vào học tập, chỉ đọc sách một lúc là có thể ngủ luôn.
“Nào có! Nào có chứ!” Hoàng Y Y nhất thời mỉm cười xấu hổ, lại giả vờ như mình vẫn đang đọc sách.
Nhưng cô nhìn một lúc, thì chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, hoa mày chóng mặt, lại có một cảm giác rất buồn ngủ, hai mắt càng ngày càng díu lại, đang định ngủ thiếp đi, thì liền thấy điện thoại di động ở bên cạnh rung lên, khiến cho cô giật nảy mình.
“Ai thế nhỉ!” Hoàng Y Y thì thầm một tiếng, liền cầm điện thoại di động lên xem.
Liếc mắt nhìn qua, cô lập tức tỉnh táo hơn nhiều, đôi mắt trợn to kia đã tràn đầy vẻ mừng rỡ.
“Thi Vận! Thi Vân!” Hoàng Y Y dùng giọng điệu hưng phấn để nói nhỏ: “Anh họ của mình, nói là muốn qua đây thăm mình!”
“A?” Người ngọc đối diện hởi giật mình, trong đôi mắt trong veo kia cũng phun ra một vệt sáng rạng rỡ, nàng cũng mừng rỡ không thôi, nhưng rất nhanh, nàng đã thu liễm lại, nhỏ giọng nói: “Khi nào vậy? Chiều nay chúng mình còn có tiết học mà!”
Hoàng Y Y nói: “Ngay bây giờ!”
“Bây giờ?” Người ngọc ngạc nhiên, cúi đầu nhìn một chút, lại nói: “Vậy. . . có cần phải về phòng thay quần áo khác không?”
Nàng đang mặc đồ thường ngày, nên cảm thấy hơi khó coi.
“Ai nha! Không kịp rồi! Anh họ mình nói là sắp đến rồi! Anh ấy nói, muốn đi thăm trường cũ của anh ấy là đại học G! Thuận tiện qua thăm mình luôn!” Hoàng Y Y vội vàng khoát tay chặn lại, “Thi Vận, bạn đã rất xinh đẹp rồi, mặc quần áo nào cũng vẫn xinh đẹp thôi!”
Khương Thi Vận nhếch môi đỏ, phân vân một lát, rồi vẫn gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Vậy. . .được rồi!”
“Đi thôi! Đi thôi!” Hoàng Y Y cấp tốc thu dọn đồ đạc vào trong túi xách của mình.
“Ừm!”
Khương Thi Vận lên tiếng, thu dọn xong thì đứng lên, để lộ ra đôi chân thon dài, và phong thái cao gầy mê người.
Hoàng Y Y kéo Khương Thi Vận bước nhanh ra ngoài.
Rời khỏi thư viện, chạy đến cổng trường, trên đường đi còn hấp dẫn không ít ánh mắt.
Bốn phía thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng hô nhỏ.
“Là hoa khôi Khương!”
Trong trường học, có ai mà không biết danh tiếng của hoa khôi Khương chứ, nhất là đám sinh viên nam năm thứ hai thì hầu như người người đều biết, cho dù là mấy khóa trên thì danh tiếng của nàng cũng cực kỳ vang dội.