Cộc cộc cộc!
Ngoài cửa có tiếng bước chân đến gần, Toyota Sakeko cầm một hộp đựng đồ ăn đi vào, đảo mắt quét qua thì hơi chau mày lại.
“Cha!”
Nàng hơi nghi ngờ: “Mọi người. . . sao thế? Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Cái gì? Diệp thần y nói, bệnh của tôi rất đơn giản, chữa trị rất dễ dàng á?” Sau khi nghe được nguyên do, nàng há hốc môi đỏ, hoàn toàn không thể tin nổi.
Tiếp đó, nàng nói khẽ: “Diệp thần y, anh đùa à! Bệnh của tôi, tôi cũng rõ ràng.”
Diệp Mặc nhìn nàng một cái, hắn cũng không giải thích gì thêm, dù sao không tin mới là bình thường.
Với trình độ y học bây giờ, đúng thật là rất khó chữa căn bệnh này, cũng có thể nói là không thể chữa được, nhưng đối với một người có y thuật cấp Đại Sư như hắn mà nói, cũng cũng không khó.
Hơn nữa, Trí Tuệ của hắn cũng đã tăng lên Siêu Phàm, nên hắn có hiểu biết rất sâu về thân thể, và chế dược sinh vật, muốn chữa trị một căn bệnh ung thư giai đoạn đầu, hoàn toàn chính xác là rất đơn giản.
Chờ sau khi thuốc kéo dài tuổi thọ được đưa ra thị trường, hắn sẽ chuẩn bị đẩy loại thuốc tiên tiến hơn ra, thuốc trị liệu ung thư.
Đương nhiên, không có khả năng điều trị ngay lập tức, mà phải từ từ, thay đổi từng bước một, tận khả năng cứu vãn càng nhiều sinh mệnh hơn.
“Lát nữa liền phẫu thuật rồi? Vậy cơm này. . .”
Toyota Sakeko lại nghe nói thấy sắp sửa phẫu thuật, liền khẽ giật mình.
Diệp Mặc cười nói: “Ông ấy không ăn được đâu, cô ăn đi!”
Hắn lại dặn dò thêm vài câu rồi rời đi chuẩn bị.
“Thật sự là đáng tiếc!” Toyota Sakeko đứng đó, nhìn Diệp Mặc đi ra ngoài, lại nhìn đồ ăn trong tay, tiếc hận nói: “Cha, cha sẽ không tin mấy lời nói đó của anh ta chứ! Làm sao có thể nha!”
Toyota Koichiro ngẩng đầu lên, nhìn con gái của mình một chút, lẩm bẩm nói: “Đúng là cha không tin lắm, nhưng mà giáo sư Nagano lại tin, cha cảm thấy, con để cậu ta chữa trị cũng không có gì.”
Đối với đứa con gái này, xuất phát từ một số nguyên nhân, nên ông ta cũng không quá ưa thích, nhưng mà, dù sao cũng là con gái mình, có thể trị thì trị thôi, đỡ phải chịu đau khổ.
Nagano Kanshi khẽ khom người, cười hưng phấn nói: “Đúng vậy! Sakeko tiểu thư, chờ cuộc giải phẫu của Toyota lão tiên sinh kết thúc, cô liền để Diệp thần y chữa trị cho mình đi, nếu như có thể chữa được, vậy thì đây chính là kỳ tích có thể oanh động toàn bộ giới y học đấy!”
“Điều này. . . được rồi!”
Toyota Sakeko hơi chau mày ngài, do dự một chút rồi vẫn gật đầu, đôi mắt đẹp nhấc lên nhìn ra bên ngoài, trong mắt đã có nhiều hơn vài phần nghi ngờ và tò mò.
Đến khi thu hồi ánh mắt, nàng quay sang nhìn cha mình, dùng giọng nói nhẹ nhàng như mọi khi để nói: “Cha, cha chuẩn bị một chút đi, lát nữa liền phẫu thuật rồi!”
……
Hơn mười hai giờ, ca giải phẫu kết thúc.
Cũng là mổ sọ, cắt bướu lành, chỉ là vị trí hơi nguy hiểm mà thôi, nhưng đối với Diệp Mặc thì đây không phải là vấn đề, nên hoàn thành rất nhanh.
Diệp Mặc đi ra khỏi phòng phẫu thuật, quay sang nói với đám người bác sĩ Amana: “Rất thành công.”
Tuy đây là kết quả mà mọi người đã ngờ đến, nhưng tất cả vẫn thở phào một hơi, thả lo lắng trong lòng xuống.
Toyota Sakeko cúi người rất sâu: “Diệp thần y, cám ơn!”
Diệp Mặc khoát tay chặn lại, nói: “Không cần!”
Hắn không quá ưu thích cái loại lễ nghi hơi tý lại cúi đầu chào hỏi này, quá mệt mỏi, lại không được thoải mái cho lắm.
“A! Lát nữa tôi sẽ kê đơn thuốc cho cô, cô nhớ uống thuốc đều là được, lát nữa tôi sẽ bảo bác sĩ Amano đưa qua cho cô!”
Diệp Mặc nói xong liền vẫy tay với bác sĩ Amano một cái, rồi đi thay quần áo.
Bác sĩ Amano tiếp nhận đơn thuốc của Diệp Mặc đưa, ông ta nhìn qua một chút, nhưng không hiểu nhiều, dù sao tiếng Hoa quốc của ông ta cũng không quá tốt.
“Chủ tịch Diệp, đơn thuốc này. . .”
Diệp Mặc cười nói: “Ông cứ đưa cho cô ấy là được, nhớ nhắc cô ấy uống thuốc đúng giờ, như vậy bệnh tình sẽ tốt hơn nhiều, khi nào muốn chữa trị dứt điểm thì lại đến tìm tôi.”
“Vâng!” Bác sĩ Amano cung kính đáp lời, rồi vội vàng rời đi.
Diệp Mặc tạm biệt viện trưởng Dư, nhìn thoáng qua thời gian, rồi vội vàng đi đến nhà hàng Nhã Yến.
Buổi chiều, hắn lại đi đến Thần Châu.
......
Hơn ba giờ chiều, trong một trường đại học ở Đế Kinh.
Trong một hội trường rộng lớn, học sinh ngồi kín chỗ, một người đàn ông tuổi trung niên ngồi trên đài, đang chậm rãi mở miệng nói chuyện, thần thái rất hăng hái tự đắc.
Ông ta hài hước mà khôi hài, thỉnh thoảng lại nói vài câu đùa giỡn, chọc cho đám học sinh bên dưới cười to, có thể nói là bầu không khí rất nhiệt liệt.
Nói thêm một lúc, ông ta để cho học sinh bên dưới giơ tay đặt câu hỏi.
Một học sinh đứng lên, hỏi: “Tiến sĩ Lâm, khi ngài nêu ví dụ thì đã nhắc đến sinh vật Thần Châu, nhưng hình như ngày không đánh giá cao xí nghiệp dược này thì phải?”
“Xí nghiệp dược này không phải rất lợi hại sao? Tôi có một sư huynh làm nghiên cứu sinh, cũng làm việc trong xí nghiệp này.”
“Ha ha!” Lâm Trí Viễn nghe xong khẽ giật mình, tiếp đó lại cười nói: “Vị bạn học này, vừa rồi tôi cũng không nói sinh vật Thần Châu không lợi hại, tôi đã nói là, trong tất cả các xí nghiệp dược hiện giờ, thì kỹ thuật của sinh vật Thần Châu là mạnh nhất.”
“Hằng Thụy và rất nhiều xí nghiệp dược mới nổi, hoặc là các xí nghiệp lâu năm. . .nói về kỹ thuật thì đều kém sinh vật Thần Châu xa tít mù tắp!”
“Thần Châu có rất nhiều loại thuốc mới, rất nhiều thuốc cải tiến, đã vượt qua tất cả người trong ngành. . .”
“Tôi nói là, tôi không coi trọng tương lai của sinh vật Thần Châu này lắm!”
Lâm Trí Viễn nói xong thì cầm chai nước trước mặt lên uống một ngụm, trên mặt lại cười tủm tỉm.