Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 1415 - Chương 1415. Nhà Takeda Ngấp Nghé!

Chương 1415. Nhà Takeda ngấp nghé!
Chương 1415. Nhà Takeda ngấp nghé!

“Tên nhãi kia. . .” Takeda Yuuji thì thào một câu, lại nghĩ đến vài tin tức trong thời gian gần đây.

Tập đoàn Đông Đằng phát minh ra một loại pin mới, có đột phá trọng đại trong ngành chất bán dẫn, cũng chính là của tên nhãi kia.

Tất cả mọi người đều nói, tên nhãi đó chính là thủ phủ của Hoa quốc!

Lại thêm Thần Châu này, thêm cái thuốc kéo dài tuổi thọ thần kỳ này. . .

Haizz!

Ông ta hối hận đến mức đấm ngực dậm chân, nếu lúc trước ông ta ác hơn một chút, không từ thủ đoạn hơn một chút, thì có khi mọi chuyện đã khác rồi.

Phù!

Ông ta ngồi xuống, cố gắng tự trấn định một chút, liền móc điếu thuốc ra hút.

Vừa hút thuốc vừa thổn thức và nuối tiếc nửa ngày, sau đó liền lấy điện thoại đi động ra, gọi một cuộc.

Đầu dây bên kia là một giọng nói già nua, khàn khàn: “Thuốc kéo dài tuổi thọ? Là loại thuốc mà tôi đang nghĩ đến sao? Chính là loại có thể để người ta trường sinh bất lão ý?”

Takeda Yuuji cung kính trả lời: “Chỉ là kéo dài tuổi thọ, còn chưa đến mức trường sinh, nhưng cũng đã rất khó tin rồi.”

“Hoàn toàn chính xác . . .là rất thần kỳ! Lại là Thần Châu kia à?”

“Vâng!”

Đối phương yên lặng một lúc, giọng nói bỗng nhiên trở nên sắc bén hơn: “Trước kia anh đã nói là có thể bắt được Thần Châu này, hiện giờ thế nào rồi?”

“Thật xin lỗi!” Takeda Yuuji vội vàng hoảng hốt xin lỗi, sợ đến trắng bệch cả mặt: “Tôi sẽ suy nghĩ thêm vài biện pháp. . .”

“Anh còn có thể có biện pháp nào hay? Trước kia anh không thể làm được, hiện giờ có loại thuốc này, rất nhiều người đều sẽ nhìn chằm chằm vào Thần Châu này, và cả cái tên mà anh đã nói kia. . . Thật là một phế vật.”

Giọng nói của đối phương đã có chút tức giận.

Thân hình Takeda Yuuji lại run lên vì kinh hoàng.

Trước đó, không lấy được quyền đại lý hải ngoại của Thần Châu, thì anh ta đã bị gia tộc trách cứ rồi, nhưng cũng không có trừng phạt gì đáng nói, bởi vì khi đó Thần Châu vẫn chưa quan trọng như bây giờ.

Nhưng bây giờ thì khác, khi thuốc kéo dài tuổi thọ này xuất hiện, thì tất cả đã khác xưa rồi.

Loại thuốc thần kỳ này, còn cả các kỹ thuật liên quan ở sau lưng của nó nữa, tất cả đều khiến người ta điên cuồng, khuyết điểm nhỏ của ông ta trước kia, bây giơ đã biến thành tội lớn.

Đối phương yên lặng một lúc, mở miệng lạnh lùng nói: “Anh trở về đi! Hôm nay bay về luôn đi, tôi sẽ tìm người khác đến tiếp nhận công việc của anh.”

“Chuyện này. . .vâng!”

Takeda Yuuji vốn còn định cầu xin thêm vài câu, nhưng nghe thấy đối phương hừ lạnh một tiếng, thì chỉ có thể cung kính đáp lời.

Chờ cúp điện thoại, ông ta chán nản ngồi tại chỗ, sắc mặt như tro tàn.

Lần này, trở về gia tộc chắc chắn không có quả ngon để ăn rồi, tiền đồ của ông ta cũng coi như đã gãy luôn rồi.

“Hừ, lão già này, tôi biết ông muốn phái ai đến rồi, ông cho rằng chỉ bằng vào người kia mà có thể bắt được tên nhãi đó, bắt được Thần Châu sao? Ngây thơ! Tên nhãi đó còn lợi hại hơn những gì ông tưởng tượng nhiều!”

“Tôi không làm được, thì người kia cũng không làm được, cứ chờ đấy mà xem.”

Takeda Yuuji lầm bầm, trên mặt dần dần lộ ra vẻ dữ tợn và oán hận.

Sau đó, ông ta lại tìm một dãy số rồi gọi qua.

……

Nước N, trong một trang viên vắng vẻ.

Một người đàn ông có thân hình gầy gò và khuôn mặt già nua, mặc một bộ kimono màu nâu xám, đặt điện thoại di động xuống rồi tự lẩm bẩm.

“Thuốc kéo dài tuổi thọ. . .10 năm! Thật sự là một loại thuốc thần kỳ mà!”

Ông ta ngồi ở trên hành lang bên cạnh đình viện, một bên là hồ nước, trong viện trong đầy hoa, phong cảnh hết sức xinh đẹp, trước mặt còn có một cô gái đang đưa lưng về phía ông ta, để lộ ra một mảnh lưng đẹp trơn bóng như ngọc.

Da thịt trắng như tuyết, mềm mại như nước.

Mái tóc dài đen như mức được thả bên vai trái, lộ ra cái cổ trắng ngần.

“Nếu như phát minh ra sớm một chút thì tốt biết bao!” Ông ta lại thì thầm, nhấc bút vẽ trong tay phải lên, chấm mực rồi nhẹ nhàng điểm lên chiếc lưng trắng như tuyết của mỹ nhân trước mặt, chẳng mấy chốc, đã vẽ xong một cái râu rồng.

Giờ phút này, trên cái lưng trắng như tuyết của mỹ nhân, đã có một con rồng uy mãnh thần tuấn màu mực đang giương nanh múa vuốt.

Ông ta vẽ một lúc, lại thưởng thức tỉ mỉ tác phẩm của mình, còn lộ ra vài phần si mê.

“Quá đẹp.” Ông ta lại lẩm bẩm, cũng không biết là đang tán thưởng tác phẩm của mình, hay là mỹ nhân ở trước mặt!

“Thật là khiến người ta lưu luyến.”

Ông ta lại chấm một ít mực, nhẹ nhàng điểm lên vị trí con mắt, rồi đặt bút vẽ xuống, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn lên da thịt mềm mại và bóng loáng như ngọc của mỹ nhân.

“Thật sự muốn sống thêm vài năm! Không, 10 năm, 20 năm. . .tốt nhất là bất tử, mãi mãi không chết!”

Hai mắt ông ta vừa mở ra, liền lộ ra vài phần tham lam và điên cuồng.

Ông ta đã hơn 70 tuổi, cũng không sống được bao lâu nữa, cùng lắm là thêm bảy tám nữa nữa liền sẽ chết già.

Giống như đại đa số kẻ có tiền và quyền quý ở trên thế giới này, càng đến gần tử vong thì ông ta lại càng sợ hãi, càng không cam lòng, ông ta đã uống rất nhiều thuốc, dùng rất nhiều biện pháp, nhưng không thể ngăn cản sự già yếu của mình.

Ông ta cũng từng thử qua mấy loại thuốc được xưng là có thể trì hoàn già yếu của các công ty bên Âu Mỹ, nhưng hiệu quả lại không tốt lắm, hơn nữa còn rất đắt.

Nhưng thuốc của Thần Châu này thì lại khác, nó là thuốc kéo dài tuổi thọ đúng nghĩa, dùng lâu dài có thể khiến cho người ta kéo dài 10 đến 20 năm tuổi thọ.

Loại thuốc này quá thần kỳ!

Thế nhưng mà, đối với những kẻ già nua như ông ta, thì hiệu quả của nó dường như không còn tốt như vậy.

Có điều, nếu như Thần Châu này có thể nghiên cứu ra một loại thuốc như vậy, thì chắc chắn có thể nghiên cứu ra loại thuốc tân tiến hơn, thần kỳ hơn, có thể để ông ta sống thêm 10 năm, 20 năm.

Hết chương 1415.
Bình Luận (0)
Comment