Lạc Băng Nhan trở lại phòng ngủ, nàng ngồi xuống bên giường, trái tim đập thình thịch không ngừng.
Nàng đã thấy hơi hối hận.
Vừa rồi quá xúc động, cho nên mới dám nói lời to gan như vậy, giờ phải làm sao đây?
Chẳng lẽ thật sự phải. . .?
Thật ra thì nàng cũng không ngại, thậm chí còn hơi chờ mong, dù sao cha mẹ nàng cũng đồng ý, mà bản thân nàng cũng yêu thích anh ấy, điều này là không thể phủ nhận.
Trước kia, nàng cảm thấy mình còn có thể cứu, nhưng bây giờ, nàng phát hiện ra mình đã rơi vào trong đó rồi, chỉ là ngoài miệng không muốn thừa nhận mà thôi.
Thế nhưng mà, nàng cảm thấy làm như vậy không thích hợp lắm, dù sao Diệp Mặc cũng đã có Tô Thiên Hậu, giờ mình chặn ngang, chẳng phải sẽ thành người thứ ba sao, mà lại còn là do mình chủ động quyến rũ nữa, như vậy sẽ khiến cho người ta cảm giác như nàng là một người xấu.
Mặc kệ thế nào, phải để anh ấy chủ động mới được, như vậy mình mới có thể yên tâm thoải mái làm bên thứ ba.
Do dự nửa ngày, nàng thở dài, che kín mặt.
“Cha nói rất đúng, da mặt mình quá mỏng mà!”
“Để. . . lần sau đi!” Nàng lẩm bẩm một câu, cuối cùng cũng có quyết định.
Dù là nàng chủ động thì cũng phải đi từng bước một, hôm nay mời anh ấy đến vẽ tranh, hai người đã bước được một bước dài, thân thiết hơn rất nhiều, một bước cuối cùng thì lại chờ cơ hội khác đi! Chuẩn bị một chút rồi tìm một cơ hội tốt.
Những lời ngày hôm nay là hơi vội, với lại, còn có nhạc đệm vừa rồi nên cũng không thích hợp lắm.
“Thời gian vẫn sớm, đi ra ngoài dạo chơi đi!”
Nàng nhìn thời gian một chút, còn chưa đến hai giờ, vẫn sớm chán, thời tiết hôm nay lại rất tốt, rất thích hợp đi dạo phố, vừa hay lại có thể bồi dưỡng tình cảm luôn.
“Mặc một bộ quần áo đẹp!”
Lạc Băng Nhan đứng dậy mở tủ quần áo ra, nàng chọn một lát, cuối cùng chọn một chiếc váy nhỏ xinh đẹp lại khiêu gợi, bên ngoài thêm một chiếc áo lông là được.
Chọn quần áo xong, nàng trang điểm nhẹ một chút, lại chọn vài món trang sức.
Ăn diện xong, nàng liền cầm túi đi ra ngoài, vẫy tay với Diệp Mặc, nở nụ cười xinh đẹp: “Đi thôi! Đi dạo phố đi!”
Nàng hơi ngượng ngùng khi nhìn thấy vẻ kinh ngạc và một tia như trút được gánh nặng ở trên mặt Diệp Mặc, xem ra vừa rồi Diệp Mặc cũng rất xoắn xuýt phân vân, chỉ trách mình quá xúc động nên đã nói mấy lời đó thôi.
“Ừm!” Diệp Mặc mỉm cười đứng dậy.
“Chúng ta đi dạo ven hồ, sau đó lại đi mua vài thứ, rất lâu rồi tôi không đi dạo phố mua đồ! Không cần dùng tiền của anh, ai nha, số tiền đó là tôi quét cho anh, anh cũng đừng trả lại, trả tới trả lui, rất phiền phức.”
“Đi thôi!”
Nàng đi ra cửa thay giày cao gót, trước khi ra ngoài nàng còn thuận tay kéo một cái, chính là kéo tay của Diệp Mặc, dáng vẻ rất tự nhiên và thân mật.
Diệp Mặc ngơ ngác một chút, nhưng cũng không tránh ra.
Đi xuống dưới, Diệp Mặc lái xe đến ven hồ, tìm một chỗ vắng người, bắt đầu đi dạo với nàng.
Sau đó, hai người đến trung tâm thương mại Trung Thái.
Hơm năm giờ, Lâm Khê lái xe đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại.
Cô vừa dừng xe thì liền nhìn thấy một đống đồ vật ở trước mặt hai người kia, cô lập tức ngẩn người.
Lâm Khê xuống xe, líu lưỡi nói: “Hai người. . . dọn sạch cả cửa hàng à? Anh ấy lái xe cơ mà, tại sao không để đồ lên xe?”
“Không chứa nổi nữa rồi!” Lạc Băng Nhan bất đắc dĩ nói: “Bằng không thì gọi em đến làm gì!”
Lâm Khê ngẩn ngơ, cũng không biết nói gì cho phải.
Tràn đầy một chiếc xe rồi, thế mà còn nhiều như vậy á?
Đây chính là nhà giàu nhất, là thủ phủ sao?
Quả nhiên thủ phủ vừa ra tay, chính là không tầm thường mà!
“Còn có rất nhiều nữa, cửa hàng vẫn đang đóng gói, tối nay sẽ đưa qua nhà!” Lạc Băng Nhan nói xong liền liếc mắt nhìn qua bên cạnh, lộ ra vài phần bất đắc dĩ.
Nàng đã nói là không dùng tiền của Diệp Mặc, không cần Diệp Mặc trả lại, Diệp Mặc cũng không kiên trì muốn trả, mà chỉ nói là Trung Thái là của mình, mua nhiều một chút cũng là chiếu cố công việc làm ăn của mình, còn nói cái gì mà, mình có cổ phần trong công ty của những mặt hàng xa xỉ này nữa.
Khi đó nàng rất mờ mịt.
“Còn có rất nhiều? Cái gì? Trung tâm. . . trung tâm thương mại này là của anh ấy á? Cái gì. . . còn nhiều cổ phần như thế á?”
Lâm Khê nghe sếp nhà mình nói xong thì nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
Rất lâu sau, cô mới hít một hơi, cảm khái: “Không hổ danh là Diệp thủ phủ mà!”
Lâm Khê lại đánh giá sếp Lạc nhà mình một phen, mở miệng trêu ghẹo: “Sếp, khí sắc của chị tốt thật đấy! Thoải mái từ thể xác đến tinh thần có khác!”
Lạc Băng Nhan lườm một cái, quát nhẹ: “Lắm miệng!”
“Hì hì!”
Lâm Khê lại cười đùa tí tửng chứ không sợ hãi chút nào, vừa nhìn đã biết sếp nhà mình đang rất vui vẻ, làm sao lại tức giận với cô được.
“Hai người không cần làm, để em chuyển lên xe.”
Lâm Khê mở cốp xe, bắt đầu ra sức chuyển đồ lên xe.
Diệp Mặc nhìn thế liền mỉm cười, cũng tiến lên giúp đỡ một tay.