Sư thúc tức giận đến toàn thân run rẩy, mắt trợn trừng trừng: “Cái thằng ngu này, phế vật! Mày gây án xong còn quay về thưởng thức đúng không! Làm sao tao lại dạy ra một tên ngu xuẩn như mày chứ!”
Một người đàn ông trung niên ở bên cạnh, nghi ngờ hỏi: “Thành Hổ, không phải cậu nói là không để lại dấu vết sao, vậy cậu quay lại, rồi làm gì mà bị phát hiện?”
Lý Thành Hổ ngập ngùng nói: “Không. . . không phải cảnh sát phát hiện.”
“Không phải cảnh sát, vậy thì là ai?”
Mấy người trong phòng đều hơi giật mình.
“Là. . . là. . . . . . . “ Lý Thành Hổ chần chờ một lúc lâu, anh ta không dám nói thật, dù sao chuyện này cũng quá hoang đường, cũng quá khó tin.
Sư thúc lại trừng mắt, quát lên: “Nói! Câm rồi à?”
Lý Thành Hổ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Là. . . là. . . là vị Diệp thủ phủ kia!”
Sư thúc khẽ giật mình, nghi ngờ hỏi: “Ai cơ? Diệp thủ phủ gì?”
“Chính là. . . người này!” Lý Thành Hổ móc điện thoại di động ra, mở Weibo lên, tìm một cái hot search rồi ấn vào: “Chính là tên này! Không biết vì sao mà tên này cũng ở hiện trường với cảnh sát, rồi bất ngờ chỉ thẳng vào con, giống như là đã phát hiện ra con.”
Sư thúc cầm điện thoại lên xem, lại sửng sốt: “Người này. . .”
Đương nhiên là ông ta cũng biết người này, tuy ông ta ở nước ngoài, nhưng dù sao cũng là người Hoa quốc, nên cũng xem tin tức ở trong nước, cho nên cũng biết vị thủ phủ trẻ tuổi lại có tài hoa như yêu nghiệt này.
Ông chủ của Đông Đằng và Thần Châu, tài sản cá nhân ngàn tỷ, là thủ phủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử, cũng là một trong những người giàu có nhất thế giới, là người có sức cạnh tranh ngôi vị nhà giàu số một thế giới.
Mấy người còn lại cũng bu lại xem, rồi cũng sửng sốt.
Đây không phải vị thủ phủ trẻ tuổi rất nổi tiếng ở trong nước sao!
“Tôi biết người này! Cực kỳ giàu có!”
“Còn là một streamer nữa, ca hát rất hay, fan sắp lên đến 200 triệu rồi! Cực kỳ nổi tiếng!”
Vị sư thúc kia lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi, gầm thét lên: “Mày nói láo! Mày còn biết nói láo rồi à!”
Đây đường đường là một thủ phủ, là một nhân vật nổi tiếng và hiển hách, làm sao lại có thể xuất hiện ở hiện trường án mạng được chứ, loại chuyện này đã quá bất hợp lý rồi.
Thế mà Thành Hổ còn nói, vị Diệp thủ phủ này phát hiện ra mình, đây không phải chuyện tiếu lâm sao! Hoang đường đến không thể hoang đường hơn!
Lý Thành Hổ uất ức mà nói: “Không! Sư thúc, con không nói láo! Thật sự là người này! Con không nhìn nhầm đâu!”
“Mày còn ngụy biện!” Sư thúc cắn răng, lại cho Lý Thành Hổ một cái tát: “Mày giỏi rồi! Còn biết nói láo để lừa gạt sư thúc nữa! Xem tao dạy dỗ mày thế nào!”
Mấy người còn lại thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng lại lắc đầu, dáng vẻ như là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
“Thành Hổ này cũng thật là, đúng là không tin nổi!”
“Đúng vậy! Học cái gì không học, lại học nói láo!”
Chắn chắn là Lý Thành Hổ sơ suất nên bị người phát hiện, lại sợ bị trách phạt, cho nên mới nghĩ ra một lời giải thích hoang đường như vậy.
Đáng đời!
Ăn một bài học là đúng!
“Sư thúc, là thật. . .”
“Sư thúc. . .”
Ban đầu Lý Thành Hổ còn muốn tranh luận, nhưng sau đó, mặt đã bị đánh cho sưng lên, miệng đầy bọt máu, muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể nghẹn ngào.
Anh ta cảm thấy mình vô cùng uất ức, rõ ràng là mình nói thật, làm sao lại không có ai tin tưởng chứ.
Sư thúc đánh một trận liền dừng tay, phủi phủi tay áo, quát lạnh nói: “Được rồi, đứng lên đi, đừng khóc nữa, nói đi, đồ ở chỗ nào? Nói nhanh!”
Không phải chỉ có mình nhà bọn họ đang nhìn chằm chằm vào thứ kia, mà còn có vài thế lực khác cũng từ nước ngoài trở về, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào bảo bối đó!
Trong nước cũng có không ít người đang ngóng trông thứ đó, một khi bị tụt lại phía sau, vậy liền có thể không cướp được.
Lý Thành Hổ đứng dậy, nhổ bọt máu trong miệng ra, mơ hồ nói: “Thứ đó đã bị người khác mua rồi, ngay tối hôm qua, là Trình gia!”
“Trình gia, Hình Ý Quyền!” Vị sư thúc kia nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng: “Đám người này cũng nhanh chân thật đấy, có điều, với thực lực của Trình gia, làm sao có thể giữ được cái bảo bối này chứ!”
“Đừng nói là giữ, không hại chết cả nhà là may rồi!”
“Đi, lập tức điều tra xem người của Trình gia đang ở đâu, còn nữa, lập tức sắp xếp một chút, chúng ta chuyển qua chỗ khác, tôi có cảm giác, nơi này đã không an toàn rồi.”
Sư thúc kia phân phó vài câu, lại quay người, hung hăng trừng mắt với Lý Thành Hổ một cái
“Thành Hổ, mấy hôm nay, mày đừng ra ngoài nữa, ở nhà kiểm điểm cho tôi!”
“Con. . .Vâng, sư thúc!”
Lý Thành Hổ cúi đầu, không dám lên tiếng nữa.
“Có phải mình nhìn nhầm thật rồi không?”
“Mà cũng đúng! Người ta giàu có như vậy, làm sao còn xuất hiện ở chỗ đó được, cũng không thể nào phát hiện ra mình được, nhất định là mình bị hoa mắt, đúng thế, không sai, chỉ là hơi giống nhau, cho nên mình nhìn nhầm!”
Lý Thành Hổ cầm điện thoại di động lên, nhìn chằm chằm vào ảnh chụp một lúc lâu, lại trầm tư rất lâu, cuối cũng liền cho ra một kết luận, có khả năng là mình bị hoa mắt.