Nhưng anh ta còn chưa kịp thu tay lại, chỉ thấy bàn tay trắng như ngọc kia đã vặn một cái, vài tiếng răng rắc vang lên.
Cánh tay đang nguyên vẹn cứ bị gãy như vậy, cơn đau thấu tím khiến cho toàn thân anh ta co giật.
“Ngay cả xương cốt cũng cứng rắn hơn người bình thường rất nhiều, thật thú vị!”
Diệp Mặc tự lẩm bẩm: “Hơn chừng trăm lần cơ à!”
“Các hoa văn trên người anh là Hổ văn đúng không? Rồng, hổ, Loan. . . thật sự rất thú vị.”
Bàng Kinh Hải sững sờ một lúc, kinh ngạc nói: “Sao. . . sao mày biết?”
Chỉ có những người phụ nữ của anh ta mới biết bí mật này, không có bất cứ ai trong tổ chức biết về nó, vậy tại sao tên này lại biết được?
Diệp Mặc nhướn mày, cười nói: “Ừm tôi đã xem qua ảnh của anh, một người phụ nữ của anh đã chụp nó, còn đăng lên Twitter nữa.”
Bàng Kinh Hải nghe vậy thì choáng váng.
Người phụ nữ của mình?
Tên này. . . thậm chí còn biết cả những thứ này?
Bàng Kinh Hải lại kinh hãi, trong lòng dâng lên một loại sợ hãi không tên.
Chỉ sợ tên này đã điều tra về mình từ lâu rồi, tất cả mọi thứ của mình đã bị lộ rồi, bao gồm tài sản, chỗ ở, còn cả phụ nữ. . .
Sao tên này có thể làm được chuyện này?
Bàng Kinh Hải càng ngày càng run rẩy, trên khuôn mặt tái nhợt chỉ còn lại sợ hãi và tuyệt vọng.
“Khẩu vị của anh khá đặc biệt đấy.”
Diệp Mặc cười nhạo một tiếng, người này căn bản là không kén chọn, mặc kệ là người quốc gia nào, mặc kệ là màu da nào, tất cả đều ăn sạch.
Hắn đang định thử nghiệm, nghiên cứu loại sức mạnh này một lần nữa, bỗng nhiên đồng hồ bên tay trái run lên, Diệp Mặc liếc mắt nhìn qua, sắc mặt liền thay đổi.
Có người gọi điện thoại cho cảnh sát, một chiếc xe cảnh sát đang tiến lại gần, một đám đốm sáng đang nhanh chóng đi về khu vực này.
Ánh mắt Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, trực tiếp giơ tay lên, vỗ một cái lên trán Bàng Kinh Hải.
Cơ thể cao to và vạm vỡ kia run lên một cái, rồi mới ngã xuống.
“Chậc!” Diệp Mặc phất tay một cái.
Hắn muốn nghiên cứu thêm về loại sức mạnh thần bí này, nhưng có vẻ như là không còn cơ hội rồi, để lần sau vậy!
Diệp Mặc liếc mắt nhìn đồng hồ, lại ngước mắt lên, nhìn thoáng qua tòa nhà cao tầng ở cách đó không xa, sau đó mới quay người, rời khỏi con hẻm nhỏ này.
Sau khi Diệp Mặc rời đi, trên nóc tòa nhà cao tầng kia, một bóng người xinh đẹp đứng dậy từ góc tường, nàng nhìn xuống dưới, thấy không có bóng người thì mới vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Bộ ngực đầy đặn của nàng phập phồng kịch liệt, trên gương mặt kiều diễm và tà mị kia, chỉ còn lại rung động và trắng bệch.
Tất cả những gì nàng vừa nhìn thấy thật sự quá rung động, làm cho nàng suýt nữa thì đã không kiềm chế được mà kêu lên, cái liếc mắt cuối cùng kia, suýt nữa làm cho nàng hồn phi phách tán.
Có lẽ anh ta đã phát hiện ra mình!
Thế nhưng mà. . . nếu đã phát hiện thì tại sao không giết mình?
Chẳng lẽ. . . anh ta biết cảnh sát sắp đến?
Trong lòng nàng vô cùng nghi ngờ, thấp thỏm và lo âu.
“Anh chàng đẹp trai này. . .”
Nàng lại hít một hơi thật sau, tâm thần hơi tỉnh táo lại.
Nàng không khỏi cười khổ khi nghĩ về tất cả những chuyện vừa xảy ra.
Thủ lĩnh sở hữu sức mạnh siêu phàm, lại không có một chút sức phản kháng nào ở trước mặt anh chàng đẹp trai kia, người này hoàn toàn là đáng sợ hơn cả người phụ nữ kia!
Đây hoàn toàn là một quái vật, yêu quái!
Thì ra người này mới là người đáng sợ nhất!
Anh chàng này ngụy trang quá tốt rồi, làm cho người ta chỉ cho rằng anh ta chỉ là một công tử nhiều tiền mà thôi.
Dung mạo quá tuấn mỹ cũng làm cho người ta coi nhẹ thực lực của anh ta, vô thức cho rằng anh ta chỉ là một tên mặt trắng nhỏ.
Chẳng trách!
Ngày hôm đó, khi nhìn thấy mình thì anh ta không hề hoảng sợ, còn cả chén rượu độc kia nữa, có thể anh ta đã nhìn thấu từ lâu, nhưng mọi chuyện vẫn nằm trong tầm kiểm soát của anh ta.
Tại Hồng Mị hoảng sợ một lúc, lại có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, hai chân mềm nhũn, suýt nữa đứng không vững, chỉ có thể ngồi dựa vào tưởng, khuôn mặt xinh đẹp đã tái nhợt.
“Tiếng gì vậy?”
“Là người phụ nữ kia!”
Đột nhiên, có tiếng xé gió ở cách đó không xa, nàng đứng dậy nhìn quanh, lại sợ hãi mà rụt cổ về, người phụ nữ kia đã đuổi đến nơi này.
Lạ thật, tại sao người phụ nữ này và anh chàng kia không đi cùng nhau?
Anh chàng đẹp kia rời đi, không phải vì cảnh sát mà là vì người phụ nữ này?
Cô ta không biết gì sao?
Phát hiện này lại khiến cho tim Tại Hồng Mị đập loạn xạ.
Ngay cả người bên cạnh cũng không biết, mình lại biết bí mật này, nếu anh ta biết thì nhất định sẽ giết người diệt khẩu!
Có điều, cũng có thể là vừa rồi anh ta không phát hiện . . .
Trong khi Tại Hồng Mị đang lo lắng bất an, âm thanh xé gió đã đến gần, người phụ nữ kia hạ xuống bên cạnh Bàng Kinh Hải, ngồi xổm xuống kiểm tra.
Sau đó, lật thân thể của Bàng Kinh Hải lại.
Tuy nhiên, khi người phụ nữ kia định tiếp tục, liền nghe thấy tiếng còi báo động ở cảnh sát đến gần.
Bóng người lóe lên rồi nhanh chóng biến mất.