Sưu!
Cùng với tiếng xé gió nhỏ, một bóng người xinh đẹp nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Dáng người uyển chuyển đẫy đà, cho dù là một bộ tây trang màu đen thông thường cũng khó che giấu dáng người ma quỷ của nàng, đường cong trước ngực sừng sững như núi.
Chiếc quần tây rộng rãi vẫn bị kéo căng ra thành một hình mông đầy đặn, một đôi đùi ngọc thon dài và thẳng tắp.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo tuyệt lệ, chỉ là giữa hàng lông mày có một vệt sương lạnh, băng lãnh và hờ hững.
Trong đôi mắt đẹp có kim quang yếu ớt đang lập lòe.
“Phù!”
Môi đỏ phun ra một đám sương trắng, thân thể mềm mại của nàng hơi run lên, kim quang trong tròng mắt đã biến mất, toàn thân trên dưới liền có một loại cảm giác suy yếu.
Nàng hơi cau mày một cái, loại cảm giác này để cho nàng cảm thấy rất không an toàn.
“Rốt cuộc là ai?” Đường Nguyệt Dao lẩm bẩm, lông mày nhíu chặt.
Nàng chỉ chậm một chút, lại phát hiện người đã bất tỉnh, tay trái bị đánh gãy, hiển nhiên là có một cao thủ ra tay.
Mặc dù tên kia đã bị thương, nhưng không phải người bình thường có thể đối phó, chẳng lẽ là một người có đồ đằng khác?
Đây là cái thứ ba!
Sẽ là ai?
Mục tiêu của đối phương nhất định cũng là đồ đằng, khi đó nàng vẫn nhìn thấy đồ đằng ở phía sau lưng Bàng Kinh Hải, nhưng nàng không kịp lấy.
Đó là một con hổ!
Đáng tiếc, nếu như cảnh sát không đến, nàng còn có thể nghiên cứu thêm một chút.
Đường Nguyệt Dao suy nghĩ một lát, cũng không có manh mối gì, bèn thu tâm tư rồi đi về phía trước, trước mặt nàng là người của Lôi Thần, còn có rất nhiều xe cảnh sát.
Frank đang thương lượng với cảnh sát.
Cô cũng không lo lắng, công ty Lôi Thần có bối cảnh rất cứng, có thể dễ dàng giải quyết chuyện nhỏ này.
Dựa theo tình hình, sau khi cuộc đấu súng nổ ra, có rất nhiều người Huyết Diễm tử vong, bên mình cũng có vài người bị thường, nhưng Diệp Mặc thì sao? Anh ấy đâu rồi?
Nàng đảo mắt tìm kiếm người trong đám đông hỗn loạn.
Đến khi nhìn thấy bóng dáng đang nhàn nhã chơi điện thoại di động kia, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Mặc nhìn thấy nàng liền đặt điện thoại di động xuống, cười nói: “Cô về rồi! Có bị thương không?”
“Tôi sẽ bị thương sao?” Đường Nguyệt Dao đi qua, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ kiêu ngạo, hừ một tiếng: “Đối phó với loại người này thì làm sao mà bị thương được?” Nàng nói xong còn lộ ra vẻ khinh thường.
Diệp Mặc cười nói: “Tên kia đâu? Có bắt được không?”
“Không! Tôi đuổi theo tên đó một lúc rồi mất dấu, đến khi tìm thấy thì tên đó đã bị người đánh bất tỉnh nhân sự, cũng không biết là ai làm, có lẽ là kẻ thù cũ đi.”
Nàng nói với vẻ khó chịu: “Người bị kéo đến bệnh viện, hay là. . .?”
Không bắt được tên kia, thật sự làm hỏng hình tượng bất khả chiến bại của nàng.
“Bệnh viện? Được, tôi sẽ lo liệu, cũng đủ rồi, chúng ta đi thôi.” Diệp Mặc đứng dậy nói.”
“Để cảnh sát bắt tên đó cũng được, tôi cho rằng Huyết Diễm không còn thủ lĩnh thì sẽ không còn là một mối đe dọa nữa.” Đường Nguyệt Dao nói: “À đúng rồi, còn có một người phụ nữ kia nữa, chính là cổ sư kia, giữ lại cũng gây họa, phải diệt trừ.”
Thủ đoạn của cổ sư rất thần bí, nếu như đã có thù oán, vậy không cần phải giữ lại.
Diệp Mặc nhẹ giọng nói: “Được! Chúng ta về thôi, cô cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi thôi!”
“Ừm!” Đường Nguyệt Dao mím đôi môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: “Chắc anh cũng buồn ngủ rồi! Cả đêm không ngủ rồi mà!” Đôi mắt nàng chớp một cái, không biết là nàng đang suy nghĩ gì mà hai vệt đỏ ửng đã xuất hiện ở trên gương mặt xinh đẹp của nàng.
Nếu nàng về nghỉ ngơi, vậy chẳng phải lại ngủ cùng nhau sao, dù sao đồ đặc của nàng đều đã chuyển đến phòng của Diệp Mặc, nàng không thể để người phụ nữ khác chiếm căn phòng này được.
Người phụ nữ nước H và nữ tiếp viên hàng không kia đều đang ước nàng rời khỏi căn phòng đó, nhưng nàng sẽ không để cho bọn họ được như ý.
Mặc dù đã từng ngủ một đêm, nhưng nàng nghĩ lại thì vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, nhất là nghĩ đến việc Diệp Mặc ôm nàng vào trong lòng, nàng lại cảm thấy gương mặt mình bắt đầu nóng bừng.
Cảm giác được ôm ấp cũng rất tốt, nhưng chỉ là quá lâu, nàng còn có chút hưng phấn không tên, trợn tròn mắt đến tận hửng đông, suýt nữa thì thành Gấu Trúc.
Diệp Mặc cười nói: “Không sao! Tôi không buồn ngủ lắm!”
“Không buồn ngủ?”
Đường Nguyệt Dao đánh giá Diệp Mặc một chút, nàng lại thấy hơi khó hiểu, nhìn dáng vẻ của Diệp Mặc thì đúng là không buồn ngủ thật.
Diệp Mặc mỉm cười, dẫn đầu đi về phía trước, hắn bắt chuyện với Frank, bảo anh ta sắp xếp một chiếc xe.
Lần hành động này đã kết thúc, chỉ có một chút rắc rối, để cho công ty Lôi Thần chùi đít là được, cùng lắm là tốn thêm chút tiền thôi!
Diệp Mặc leo lên xe, ngẫm nghĩ: “Một thủ lĩnh, còn có Ưng Đường, Bọ Cạp Đường, Hổ Đường, Sư Tử Đường, Hươu Đường, Báo Đường, tất cả cốt cán đều bị giải quyết rồi, chỉ còn lại Phượng Đường và Hạc Đường, nhưng cũng sắp thôi.”