“Chuyện công việc? Làm sao có thể!”
Ninh Vũ Đình cười đắc ý, mặt còn vênh lên.
Vị thiên kim đại tiểu thư này, tố chất tâm lý không tốt lắm nha, vừa nói đã lo lắng rồi.
Khuôn mặt của Lạc Băng Nhan hơi đỏ lên, hừ nói: “Không phải chuyện công việc thì còn có thể là gì. . .”
“Đương nhiên là. . . hẹn hò rồi!” Ninh Vũ Đình nở nụ cười xinh đẹp: “Ngoại trừ hẹn hò thì còn có thể là gì!”
“Hẹn. . . hẹn hò?”
Lạc Băng Nhan cắn chặt răng, đôi tay ngọc không tự chủ được mà siết chặt.
hôm nay anh ấy trở về, không đi tìm mình trước, mà lại đi tìm người phụ nữ này hẹn hò? Quá đáng!
Nếu như vì chuyện công việc thì nàng còn có thể hiểu được, nhưng hẹn hò. . .
Nàng cắn chặt môi đỏ, chỉ cảm thấy một trận chua xót không chịu nổi, càng thấy hơi tủi thân, chỉ cần tìm nàng trước rồi đi tìm người phụ nữ này sau, thì nàng cũng sẽ không để ý, nhưng bây giờ. . .
Nàng cố gắng nhẫn nhịn, ngước mặt lên chất vấn: “Hai người. . . hai người hẹn hò ở đâu?”
“Nhà anh ấy chứ đâu!” Ninh Vũ Đình lại cười càng sáng lạn hơn.
“Hai người. . . hai người. . .” Lạc Băng Nhan ngẩn ngơ, rồi lập tức tức giận đến mức không nói lên lời, hẹn hò ở nhà? Thật là không biết xấu hổ!
Khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng như một tòa núi băng của nàng, bây giờ đã đỏ bừng lên, vừa tức vừa quẫn bách, lại cảm thấy tủi thân và khổ sở.
Lạc Băng Nhan trừng mắt lên, bướng bỉnh nói: “Tôi không tin, nếu như là hẹn hò, thì tại sao lại đi nhà anh ấy!”
“Không tin cũng được!” Ninh Vũ Đình nhún vai, dáng vẻ như sao cũng được.
Lạc Băng Nhan hừ nói: “Nhất định là cô gạt tôi. . .”
“Ai!”
Trong xe Bentley, Lâm Khê nhìn thấy một màn này thì không khỏi thở dài.
Mặc dù Lâm Khê không nghe thấy cái người đang nói cái gì, nhưng mà từ biểu cảm của hai người, thì có thể thấy được sếp nhà mình đang thua, còn bị đối phương ép cho không ngóc đầu lên được.
Nhìn kìa, lại vội rồi!
Ai! Sếp ơi là sếp! Đã nói với chị là đưa em đi theo rồi, dựa vào cái miệng này của em, còn không mắng cho đối thủ quăng mũ cởi giáp sao?
Lâm Khê không ngừng lắc đầu.
Sếp nhà mình, năng lực làm việc rất mạnh, nhưng miệng lưỡi thì chẳng ra sao cả, mặc dù có thể quản lý công ty, nhưng đó là bởi vì sếp là con gái của chủ tịch.
Mấu chốt là tính cách của sếp nhà mình luôn lạnh lùng như băng, cộng thêm bản thân là thiên kim tiểu thư, thân phận cao, cho nên không phải là đối thủ của mấy phụ nữ khác trên phương diện miệng lưỡi này được!
Nhất là người phụ nữ này, vừa nhìn đã biết là đẳng cấp cao!
“Hẹn hò là làm gì? Cô cũng biết mà, cho nên, giảm bớt mấy hạng mục xem phim dạo phố gì gì đó, mà trực tiếp đi qua nhà không phải tốt rồi sao, vừa thuận tiện vừa nhanh gọn!” Ninh Vũ Đình nói, lại cười khanh khách, thần sắc vừa vũ mị vừa hoạt bát: “Tôi nói cho cô biết, là nhà anh ấy chứ không phải cái phòng làm việc kia đâu, là nhà đấy, là nhà ở cùng Tô Thiên Hậu đấy!”
“Cái gì?” Lạc Băng Nhan lại kêu lên sợ hãi, nàng thấy rất khó tin.
Nàng trợn tròn đôi mắt đẹp mà ngây người rất lâu, lại có một cảm giác ủy khuất và bi thương xông thẳng lên đầu. Thì trong lòng anh ấy, mình chẳng là cái gì cả! Ngay cả bên thứ ba cũng không phải!
Nàng siết chặt tay, chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo, làm lòng bàn tay của nàng cũng trở lên lạnh lẽo.
Nàng cố gắng nhẫn nhịn, cắn chặt môi đỏ, lúc này mới không để cho mình lộ ra vẻ mềm yếu và ủy khuất kia, nàng mới không muốn người phụ nữ này nhìn thấy dáng vẻ đó của mình, như vậy chỉ có thể bị chế giễu mà thôi.
Lúc này, sự tồn tại của hai người đã tạo thành sự chú ý của rất nhiều người qua đường, tất cả mọi người đều ghé mắt qua bên này.
Một lát sau, có hai bóng người một trước một sau đi ra khỏi cổng tòa nhà, người đi đầu là một cô gái xinh đẹp thành thục động lòng người, khí chất già dặn, có phong phạm của một nữ cường nhân.
Nàng khoác một cái áo khoác, bên trong là một bộ trang phục văn phòng màu đen, rất lộ dáng người nở nở, uyển chuyển và thành thục.
Nàng không quay đầu lại, mà mở miệng nói với cô gái ở đằng sau: “Tiểu Hồng, tìm bừa một chỗ ăn chút gì đó đi, tầm hai giờ là cậu ta sẽ đến.”
“Vâng! Chị Quan!” Tiểu Hồng cười hì hì nói.
Quan Tuyết gật đầu một cái, đang định đi qua bên kia, ánh mắt nàng lơ đãng nhìn qua một bên thì lại kinh ngạc khi nhìn thấy hai bóng người đang đứng ở cách đó không xa.
Người kia. . . trông khá quen!
Không phải là vị Ninh tiểu thư ở Thiên Hành bên cạnh sao?
Nàng hơi cau mày, tự lẩm bẩm một câu.
Nàng cũng đã nghe nói qua về vị Ninh tiểu thư này từ lâu rồi, rất nhiều người trong công ty đều biết vị này, sao nàng có thể không biết được, mà Thiên Hành cũng là công ty của cậu em trai kia.
Rất nhiều người trong công ty đều đồn đại, cậu em kia có quan hệ với vị Ninh tiểu thư này, nàng cũng không rõ ràng chuyện này lắm, nhưng cũng không quá để ý.
Nàng rất hiểu cậu em kia, là loại có tâm nhưng không có gan, tám phần là vị Ninh tiểu thư này cũng giống như nàng, chứ không phải là dựa vào ngủ để leo lên như những gì đám người trong công ty đồn đại.
Ngoài ra, người còn lại là ai vậy?
Cũng rất xinh đẹp nha! Là loại mỹ nhân mà người ta vừa nhìn đã khó quên.
Nhìn dáng vẻ của hai người này, dường như là đang tranh giành gì đó, có chuyện gì sao?