Diệp Mặc đi đến phòng khách, quét mắt nhìn bốn phía, đây là một căn chung cư cao cấp rất mới.
“Chậc!”
Bỗng nhiên, hắn phát hiện ra cái gì đó, liền nhấn vào ngăn tủ ở bên cạnh, chỉ nghe thấy tiếng cùm cụp vang lên, ngăn tủ bắn ra, bên trong là một loại súng ống, hai khẩu súng ngắn, hai khẩu súng trường, tất cả đều bóng loáng.
“Oa!”
Mấy người ở bên cạnh cũng nhìn thấy, liền nhỏ giọng kêu lên một tiếng. Cảnh tượng này có hơi giống với nhà của sát thủ ở trên phim ảnh.
Nhạc Linh Yến tỏ vẻ sợ hãi thán phục: “Anh trai của cô ngầu quá!”
Nàng vẫn luôn có ấn tượng tốt với anh trai của Elizabeth, dung mạo rất đẹp trai, là loại anh chàng đẹp trai tóc vàng tiêu chuẩn phương tay, làm người còn rất chính trực và có tinh thần trọng nghĩa.
Diệp Mặc lại đi qua vài chỗ rồi ấn vào vài cơ quan, lại có mấy cái ngăn ngầm mở ra, cũng là các loại súng đạn, có thể nói là đủ mọi loại hình.
“Oa!”
Đám người liên tục sợ hãi thán phục.
“Có máy tính! Haiz. . . cần mật khẩu!”
Đi vào phòng ngủ, thấy một cái máy tính ở trên bàn sách gần cửa sổ, Nhạc Linh Yến đi qua mở máy lên, vừa nhìn thấy cần mật mã thì thấy hơi chán nản.
Nàng quay người lại hỏi một câu: “Cô biết mật mã không?”
“Không biết nha!”
Thiên sứ tóc vàng đang kiểm tra tủ quần áo nghe thấy thế liền lắc đầu.
Nàng thầm nói: “Không có thứ gì đâu! Sao có thể để mấy thứ quan trọng trong máy tính được!”
“Cũng đúng!”
Nhạc Linh Yến gật đầu, nàng đang định tắt máy, liền thấy có mấy chữ hiện lên trên khung mật khẩu, sau đó màn hình liền sáng lên, nàng sửng sốt một lúc, nàng còn tưởng là mình nhìn nhầm rồi.
“Thiên sứ tóc vàng tìm kiếm trong tủ xong liền đi qua, kinh ngạc hỏi: “Mở được rồi? Cô làm thế nào thế?”
“Tôi. . . tôi cũng không biết, tự nhiên nó mở ra thôi, để tôi xem chút nào!” Nhạc Linh Yến lấy lại tinh thần, nàng ngồi xuống kiểm tra mặt bàn một chút, sau đó mở các ổ cứng ra để kiểm tra.
“Hình như không có thứ gì thật!”
Một lát sau, nàng lẩm bẩm một tiếng, nội tâm thấy hơi thất vọng.
Máy vi tính này rất sạch sẽ.
Nàng lại nhớ ra cái gì đó, vội vàng nói: “À đúng rồi, xem lịch sử, xem lịch sử trang web.”
Nàng cũng thấy hơi tò mò, ngày thường người đàn ông như vậy sẽ tìm kiếm thứ gì, sẽ lướt web gì.
Thiên sứ tóc vàng bu lại gần, nói nhỏ: “Không có thứ gì đâu.”
Nhạc Linh Yến di chuyển con chuyển, ấn vài lần, lịch sử trang web liền hiện lên, hai người tập trung nhìn vào, toàn thân nhất thời chân động, hai mắt trợn tròn lên với vẻ không thể tin nổi.
Cái này cái này cái này. . . cái này là cái gì nha?
Khuôn mặt xinh đẹp của nàng nhất thời đỏ lên, còn tràn ra đến hai tai và cả cái cổ.
Toàn bộ đều là những từ ngữ rất khó coi, đơn giản chính là đạo đức bại hoại. . . Nhưng nàng vẫn tò mò nên trợn to mắt mà nhìn một chút.
Càng nhìn thì đôi mắt đẹp của nàng càng trợn to hơn, bên trong tràn đầy kinh ngạc và chấn động.
Đây đều là cái gì nha?
Trời ạ!
Mà thiên sứ tóc vàng thì đã hóa đã từ lâu, nàng hoàn toàn không thể tin được anh trai mình lại xem mấy thứ này!
Mặt của nàng cũng đỏ lên, chỉ hận không có kẽ đất để chui vào.
Thực sự là mất thể diện mà!
Nàng vẫn luôn khoe khoang anh trai của mình với đám bạn bè kia, nào là chính trực, nào là đàng hoàng, nào là chính nghĩa . . . bla bla, bây giờ thì hay rồi, hình tượng trực tiếp sụp đổ.
Nếu như là những loại bình thường hoặc là tương đối bình thường thì cũng không có gì cả, thế nhưng mà người ngựa là cái gì? Còn cả nữ tu, xúc tu . . . lại là cái thứ gì?
Tay ngọc của nàng siết chặt, móng tay đã đâm vào da thịt, khuôn mặt thì đỏ bừng rồi lại đỏ bừng.
Nàng cũng thấy hơi hối hận khi quá tò mò.
Trên đời này, có chuyện nào lúng túng hơn chuyện phát hiện ra người thân của mình có đam mê đặc thù không?
Mãi cho đến khi có một tiếng hét vang lên, nàng mới giật mình tỉnh lại, định thần nhìn qua, là Linh Yến mở một cái ra, gương mặt xinh đẹp của nàng nhất thời thay đổi, vội vàng quay người qua chỗ khác.
“Hai người đang xem cái gì vậy? Xem phim à? Chậc chậc, khẩu vị nặng đấy!”
Tại Hồng Mị đi vào phòng ngủ, tiến lại gần, lại nhanh tay chặn, không cho hai cô gái đóng giao diện kia lại.
“Còn có cả tạp chí và manga nữa à. . . “
Tại Hồng Mị nhìn hai bên một chút, nhìn thấy một đống sách báo ở trên tủ đầu giường, nàng lật xem một chút, phát hiện một đống sách báo 18+.
Khuôn mặt của thiên sứ tóc vàng đã đỏ bừng và nóng rực lên.
Khóe môi Nhạc Linh Yến cũng co quắp vài cái, lại chậc một tiếng.
Hiện giờ, ấn tượng tốt của nàng với anh trai Elizabeth đã không còn bao nhiêu, nàng luôn cảm thấy có chút bỉ ổi, mà chủ yếu là vì khẩu vị của người này quá nặng, quá biến thái.
Đàn ông đều là như vậy sao?
Tại Hồng Mị cũng không xem nhiều, mà trực tiếp vứt qua một bên, nàng cũng không muốn chạm vào mấy thứ này, cũng không biết trên loại sách báo này có dính cái gì không.
Nàng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa phòng ngủ, chỉ thấy Đan Phương Ninh đang ngó đầu vào, mặt tràn đầy tò mò, nàng liền chậc một tiếng: “Nhóc con, nhìn cái gì mà nhìn!”
Con nhóc này, lông còn chưa mọc đủ nữa kìa!
Đan Phương Ninh nhìn quanh vài lần, nhưng không đi vào trong, mà đỏ mặt đi tìm Trần đại ca của nàng.
Nàng vẫn còn nhỏ nha, sao có thể đi vào xem mấy thứ bẩn thỉu đó được!