Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 33 - Chương 33: Một Tỷ! Mẹ Tống Bị Dọa Ngất (2)

Chương 33: Một tỷ! Mẹ Tống bị dọa ngất (2) Chương 33: Một tỷ! Mẹ Tống bị dọa ngất (2)

Lít nha lít nhít số 0 khiến cho quản lý đại sảnh nhìn hoa cả mắt.

Ừng ực-----

Quản lý đại sảnh vất vả lắm mới lấy lại được tinh thần.

“Thật xin lỗi ngài, tiên sinh.”

Quản lý đại sảnh vội vàng khom người xin lỗi, biểu lộ hết sức cung kính.

Đây là một vị tỷ phú hàng thật giá thật, chỉ riêng tiền tiết kiệm đã có vài tỷ rồi, có thể hiểu được tài sản của hắn kinh khủng đến mức nào.

Mà hai khoản tiền này vừa mới được chuyển đến ngân hàng bọn họ không lâu, bọn họ nhất định phải giữ lại số tiền này, không thể để cho ngân hàng khác cướp đi.

“Xin ngài chờ một lát, tôi sẽ đi thông báo cho chủ tịch, để chủ tịch đích thân tiếp đãi ngài.”

Quản lý đại sảnh nói xong thì quay người chạy chậm rời đi.

Ba người Vương Diễm thấy cảnh này thì ngẩn ngơ.

Chuyện gì đang diễn ra?

Vì sao thái độ của Quản lý đại sảnh lại thay đổi nhanh như vậy. còn muốn đi mời chủ tịch nữa, có cần thiết phải thế không?

Chẳng lẽ, họ Diệp này thực sự có mấy trăm triệu?

Một suy nghĩ khó tin dần dần hiện lên trong đầu họ, khiến cho tâm thần họ chấn động, không thể tin nổi.

“Việc này….không thể nào..”

Vương Diễm ra sức lắc cái đầu, đánh chết nàng cũng không tin họ Diệp này có vài trăm triệu, chuyện này còn hoang đường hơn cả mặt trời mọc phía tây.

Tống Giai ở bên cạnh thì ngây người rất lâu, bỗng nhiên thân thể nào hơi run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp cũng trở nên trắng bệch.

Dường như nàng đã hiểu, lời đồn liên quan đến việc Diệp Mặc là tỷ phú, chỉ sợ là sự thật rồi.

Chắc chắn 100% là thật rồi.

Thân thể mềm mại của nàng run rấy, thần sắc trở nên hoảng hốt, đôi tay vô ý nắm nắm vào đùi, móng tay đã cắm vào trong thịt mà vẫn không hay biết.

“Ah! Vị khách quý này, xin mời ngài vào bên trong, ngài có chuyện gì cũng có thể nói với tôi.”

Cộc cộc cộc-----

Một người nam nhân hói gần nửa đầu bước nhanh đến trước mặt Diệp Mặc, vươn tay ra nhiệt tình bắt tay, rồi cung kính mời Diệp Mặc đi vào.

Tình cảnh này khiến cho rất nhiều người ở đại sảnh chú ý đến.

“Ngươi này là ai thế?”

“Chủ tịch đích thân tiếp đãi! Nhất định là rất giàu có.”

Mọi người nghị luận xôn xao.

Sắc mặt ba ngươi Vương Diễm càng thêm khó coi.

“Vừa rồi cậu ta cho anh xem cái gì vậy?”

Khi nhìn thấy Quản lý đại sảnh trở về thì Vương Diễm đi lên hỏi.

“Ah! Là tin nhắn chuyển khoản.”

“Trên đó…có bao nhiêu tiền? thực sự có mấy trăm triệu sao? Chắc là giả nhỉ.”

Vương Diễm vẫn còn tâm lý may mắn, nàng cảm thấy không có khả năng nhiều tiền như thế.

Quản lý đại sảnh cười cười: “Vị đại gia này không phải chỉ có từng đấy thôi đâu.”

“Một…một tỷ á?”

Toàn thân Vương Diễm run rẩy giống như bị sét đánh.

Người nàng cứng lại, con mắt trắng dã, thân thể đột nhiên mềm oặt ngã xuống.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?”

Tống Giai vội vàng đỡ lấy mẹ của mình.

“Một…một tỷ?”

Toàn thân Vương Diễm xụi lơ, hai mắt vô thần, miệng thì không ngừng lẩm bẩm.

Nàng không thể nào tin tưởng được, cũng không thể nào tiếp nhận được sự thật này.

Vân Đào ngồi bên cạnh thì trở nên ngơ ngác.

Không phải nói tên này chỉ là một tiểu bạch kiểm thôi sao, ngoại trừ đẹp trai ra thì không còn gì khác sao?

Vì sao trong nháy mắt đã trở thành tý phú rồi?

Tiếp đó Vân Đào bỗng nhiên rùng mình một cái, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Vân Đào làm trong ngành tài chính, Vân Đào biết việc đắc tội với một đại gia siêu cấp có trong tay vài tỷ tiền mặt thì hậu quả kinh khủng đến mức nào.

Văn phòng chủ tịch.

Diệp Mặc và vị chủ tịch hói nửa đầu này trò chuyện rất vui vẻ.

“Diệp tiên sinh, đây là trà Vũ Tiền Long Tỉnh mà tôi cất giữ, ngài nếm thử xem.” Chủ tịch Ngô Chí Cương ân cần rót trà ngon, bê đến trước mặt Diệp Mặc.

“Chủ tịch Ngô khách khí rồi.”

Diệp Mặc mỉm cười, bưng chén trà nhấp một ngụm: “Trà ngon!”

“Nếu Diệp tiên sinh thích thì cầm một chút về uống.”

Chủ tịch Ngô lấy ra một hộp lá trà, cười rất nhiệt tình đưa cho Diệp Mặc.

Chủ tịch Ngô vừa điều tra qua, vị này có 1.4 tỷ vừa chuyển đến tài khoản, số tiền này nhất định phải nghĩ biện pháp giữ lại, tuyệt đối không thể thả chạy.

“Diệp tiên sinh là làm ngành gì?”

“Đầu tư cố phiếu thôi, số tiền này cũng là kiếm được nhờ đầu tư cố phiểu, nếu không tin thì anh có thể điều tra một chút.” Diệp Mặc cười nói.

Tiền của hắn, lai lịch rất trong sạch.

“Đầu tư cổ phiếu? lợi hại! lợi hại!”

Chủ tịch Ngô vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.

“Diệp tiên sinh, chuyện là như thế này, đại ngạch chuyển tiền là có hạn mức hạn chế, ngài không thể chuyển một lúc mấy trăm triệu được. Hay là thế này đi, tôi đề cử cho ngày vài sản phảm quản lý tài sản mà chúng tôi có, không lời không lỗ, tuyệt đối sẽ không bị tổn thất.”

“Hóa ra là thế, vây cũng được.” Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Có nhiều tiền như vậy rồi nên hắn cũng không truy cầu lợi ích làm gì, vững vàng là được rồi.

“Vậy ngài nhìn xem cái này thế nào, cái này cũng không tồi.”

Chủ tịch Ngô lấy một bản sổ tay tuyên truyền ra đưa cho Diệp Mặc.

Diệp Mặc nhìn một chút rồi tùy tiện chọn một cái.

“Diệp tiên sinh, sau này ngài muốn giao dịch tiền thì nhất đinh phải chuyển đến ngân hàng của chúng tôi nhé, chúng tôi sẽ cho ngài ưu đãi lớn nhất, ngày lễ ngày tết chúng tôi cũng có rất nhiều quà tặng hấp dẫn.”

Chủ tịch Ngô đưa Diệp Mặc ra khỏi văn phòng, nhiệt tình nắm tay.

“Nhất định nhất định.” Diệp Mặc cười khách sáo.

Bình Luận (0)
Comment