Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 37 - Chương 37: Coi Như Anh Ta Lái Công Nông Cũng Có Thể Tán Gái

Chương 37: Coi như anh ta lái công nông cũng có thể tán gái Chương 37: Coi như anh ta lái công nông cũng có thể tán gái

“Tôi nói là mua, quét thẻ đi.”

Diệp Mặc móc ra một chiếc thẻ, rất gọn gàn linh hoạt.

Nữ nhân viên tiêu thụ miệng há tó, bị chấn động đến mức thất thần.

“Tiên sinh, mời ngài đi lối này.”

Sau nửa ngày nàng mới lấy lại tinh thần, kích động đỏ bừng cả mặt.

Nàng khẽ khom người, dẫn Diệp Mặc đi qua một bên.

Người ở bên cạnh cũng nhìn ngây người.

Vừa mới vào cửa, chưa nói được hai câu, đã trực tiếp móc thẻ ra mua xe, đây quả thực là đại gia trong đại gia.

“Anh ta là ai nhỉ?”

“Theo tôi thì anh ta nhất định là đỉnh cấp phú nhị đại, quý công tử.”

Các nữ nhân lập tức bàn luận xôn xao, ánh mắt bốc lửa.

Quá trình mua xe Diệp Mặc cũng đã quen thuộc.

Sau khi hoàn thành thủ tục thì đã là xế chiều.

“Khổng hổ danh là siêu xe thể thao!”

Diệp Mặc đạp chân ga, một tiếng oang vang lên, vô cùng phong cách.

Loại cảm giác này, quá sung sướng.

Mỗi một nam nhân đều có một ước mơ có một chiếc xe thể thao, Diệp Mặc cũng không ngoại lệ, cuối cùng hôm nay cũng thực hiện được.

Tiếp theo, hắn giống như nghĩ đến cái gì, móc một tấm danh thiếp từ ngực ra, đây là danh thiếp của nữ nhân viên tiêu thụ xinh đẹp vừa rôi đưa cho Diệp Mặc, đôi tất chân màu đen và thái độ nhiệt tình của nàng khiến cho Diệp Mặc ấn tượng khá sâu sắc.

“Thôi bỏ đi.” Diệp Mặc cười khổ một tiếng rồi vứt tấm danh thiếp đi.

Oang-----

Diệp Mặc lại đạp chân ga, bắt đầu lái đi.

“Trời ạ! Bugatti!”

Dọc đường, vô số ánh mắt nóng bỏng dõi theo.

“Alo! Diệp Mặc!”

Khi lái một lúc thì Diệp Mặc nhận được điện thoại của Phó Tư Vi.

“Sao thế?”

“Cậu…có thể giúp mình một chuyện không? Đến nhà mình đón mình một chút.” Giọng nói của Phó Tư Vi có vẻ hơi do dự: “Còn nữa, tối nay có một bữa tiệc, đều là bạn học cũ, cậu có muốn tham gia không?”

“Ừm, thì đi.” Diệp Mặc suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

“Thế thì tốt, lát gặp lại.” Phó Tư Vi nói xong thì cúp điện thoại.

Diệp Mặc quay xe đi về phía nhà Phó Tư Vi.

Lúc này, dưới nhà Phó Tư Vi, có một chiếc Ferrari đang đỗ ở bên đường, một người thanh niên ngậm điếu thuốc trong miệng đang đứng tựa trên cửa xe.

Tướng mạo hơi đẹp trai, nhưng khí chất lại có vẻ hơi bóng bóng.

Cả người mặc một bộ âu phục màu hồng, nhìn trông rất chói mắt.

“Tôi không tin, hôm nay cô sẽ không ra khỏi nhà! Còn nói có bạn trai đến đón nữa chứ, cô thì lấy đâu ra bạn trai.”

Người thanh niên rít một hơi thuốc rồi cười nhìn vê phía tầng 7 của tòa nhà.

Mình đã tán rất nhiều cô gái rồi, những chiêu trò như này mình cũng đã quá quen thuộc rồi.

Loại chiêu trò này, cũ rích!

Người thanh niên này cũng muốn xem cô gái này gọi hạng người gì đến để giúp nàng.

Nghĩ đến đây, khóe miệng của người thanh nhếch lên, cười đắc ý.

Cô gái này, mình nhất định phải có được.

Bằng tài lực và mị lực của mình, không có cô gái nào mà mình không bắt được.

Oanh-----

Không lâu sau, người thanh niên này nghe thấy một tiếng vang rất to.

“Xe gì mà ghê gớm vậy.”

Người thanh niên hơi sửng sốt, quay đầu nhìn xem, sau đó liền ngây dại, con mắt bỗng nhiên trợn tròn.

Đầu đường, một chiếc xe thể thao cực kỳ đẹp đẽ, thân xe hình giọt nước, còn có tiếng động cơ oanh minh như dã thú gào thét này, quả thật là….đẹp trai ngây người.

“Móa! Bugatti!”

Người thanh niên bật thốt một tiếng, điếu thuốc trong miệng rơi xuống, làm thủng một lỗ trên chiếc quần.

Thế nhưng người này vẫn không hay biết, chỉ ngơ ngác nhìn về phía chiếc xe thể thao.

Đây chính là bugatti!

Đắt hơn chiếc xe Ferrari của mình gấp hơn 10 lần.

Đây mới thực sự là xe thể thao trong mơ.

“Sẽ không phải cô gái kia mời đến chứ?”

Đột nhiên, tâm thần của người thanh niên hơi động, trong đầu lóe lên một suy nghĩ không tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ chủ nhân của chiếc xe này đến đây để đỡ đạn cho cô gái đó sao.

“Không thế nào! Làm sao nàng có thể quen biết người có tiền như vậy được! tuyệt đối là không thể nào.”

Ngay sau đó, người thanh nhiên bỗng nhiên lắc lắc đầu, phủ định suy nghĩ của mình.

Lúc này, chiếc xe thể thao đã giảm tốc độ, đi đến gần chỗ người thanh niên rồi dừng lại.

Cửa xe mở đi, một bóng người đi xuống.

Người thanh niên nhìn kỹ, lại sợ ngây người.

Người nam nhân bước xuống từ trên chiếc Bugatti này, quả thực là đẹp trai đến mức rối tinh rối mù, mình là một nam nhân mà nhìn còn thấy đẹp, còn thấy ưa thích, thưởng thức.

“Mẹ nó…”

Nửa ngày sau người thanh niên mới lấy lại tinh thần, nhỏ gióng mắng một tiếng.

Với cái nhan sắc này, thì tên này có lái xe công nông cũng có thể tán vô số cô gái, huống chi tên này con lái một chiếc Bugatti, đây còn có để cho người khác sống hay không?

Người thanh niên cúi đầu nhìn lại mình một chút, rồi lại nhìn chiếc Ferrare, bỗng nhiên cảm thấy tự ti mặc cảm, vô cùng xấu hổ.

Đây là lần đầu tiên trong đời, người thanh niên này cảm thấy mình nghèo như vậy.

Giờ phút này, người thanh niên này rất muốn chui vào xe, rồi chuồn mất.

“Chẳng may không phải tên này thì sao?”

Người thanh niên lẩm bẩm, nội tâm vẫn còn hy vọng vào một tia may mắn.

Người này lại châm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi, cố gắng an ủi bản thân, sau đó tựa vào cửa xe, tiếp tục chờ đợi.

Bình Luận (0)
Comment