Mẹ Diệp ở đầu dây điện thoại bên kia lòng nóng như lửa đốt.
Đám cưới đã đặt xong, hôm nay cũng là ngày hai vợ chồng trẻ đi đăng ký kết hôn, vì sao đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy.
“Đưa điện thoại cho tôi, tên khốn này bị ngứa da rồi, thế mà lại dám làm ra chuyện như vậy.” Cha Diệp đoạt lấy điện thoại.
“Cha, mẹ, chuyện ko phải như hai người nghĩ đâu.” Diệp Mặc giải thích.
“Con nói xem chuyện đứa bé là như thế nào? Có phải thật hay ko?” Cha Diệp hỏi một cách nghiêm túc.
“Đúng là đã có con!” Diệp Mặc đành phải nói thât.
“Giỏi! Tên khốn khiếp này! Danh dự nhà chúng ta bị con làm mất hết rồi!” Cha Diệp đau lòng nhức óc.
Chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ sẽ bị người khác cười nhạo.
“Cha, cha nghe con giải thích đã….” Diệp Mặc kiên nhẫn khuyên bảo.
“Nghe con nói xem đã, tôi cảm thấy con trai mình ko phải loại người như vậy.” Mẹ Diệp nói.
Diệp Mặc lập tức kể lại tất cả mọi chuyện, hắn chỉ che giấu thân phận của Tô Ngọc Tình.
“Thật là như thế?” Cha Diệp vẫn chưa tin lắm.
“Tôi tin con trai mình!” Mẹ Diệp thì kiên định đứng về phía Diệp Mặc.
“Nhà bọn họ thực sự là ko biết xấu hổ.”
Sau khi cha Diệp suy nghĩ một chút thì cũng hơi tin: “Con trai, mặc kệ thế nào thì tiền lễ hỏi cũng phải đòi về. Còn có con vừa nói hai đứa bé một trai một gái, có thật ko?”
“Mẹ bọn nhỏ là ai? Khi nào thì dẫn về cho chúng ta gặp mặt?” Giọng nói của cha Diệp hơi kích động.
Cha Diệp đã muốn ôm cháu từ lâu rồi, bây giờ còn có Long Phượng thai, chỉ cần nghĩ đến đã thấy mỹ mãn rồi.
“Cha mẹ, chờ một thời gian nữa con sẽ dẫn về cho hai người gặp mặt.”
Diệp Mặc trấn an bọn họ một lúc rồi cúp máy.
Về đến nhà, Diệp Mặc cẩn thẩn nghiên cứu hệ thống.
Hắn phát hiện có thể gọi hệ thống ra được, hệ thống là một giao diện hơi mờ, trên đó còn ghi thuộc tính của hắn.
[Diệp Mặc: Bảo mẫu {tân thủ}, Thần hào {sơ cấp}.]
[Giá trị tài sản: 8.]
[Giá trị năng lực: 0.]
Trên cột giá trị tài sản còn ghi chú một hàng chứ nhỏ: cấp max là cấp 99.
Còn cột giá trị năng lực cũng thế, max cũng là cấp 99.
Hắn thấy việc này giống như thăng cấp trong game, có thể dần dần tăng lên.
[Tài sản cá nhân: 500 vạn tệ tiền tiết kiệm, một căn nhà ở Thiên Thủy Nhã Uyển, 5% cổ phần của tập đoàn Võng Dật.]
[Thiếu nợ: 324 vạn tệ.]
Khi Diệp Mặc ấn vào cột giá trị tài sản thì nó hiện ra những chữ này.
“Thiếu nợ? Chắc là tiền vay ngân hàng để mua nhà. 5% cổ phần của tập đoàn Võng Dật cũng phải vài tỷ, vì sao giá trị tài sản của mình lại ít thế nhỉ, chỉ có cấp 8. Chẳng lẽ những thứ như cổ phần trong mắt hệ thống thì đáng giá sao?”
Diệp Mặc lại ấn vào cột giá trị năng lực, ko có gì cả.
Sau khi nghiên cứu một lúc thì hắn lên giường đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc chạy đi làm như bình thường.
Hôm nay hắn chuẩn bị xin nghỉ việc, dành mấy ngày thời gian để chuyển giao công tác, như vậy thì hắn có thể chuyên tâm vào chăm sóc hai đứa bé.
Vừa vào công ty, hắn đã phát hiện bầu không khí trong công ty ko đúng lắm, các đồng nghiệp đều đang chỉ chỏ hắn rồi bàn luận cái gì đó.
“Đúng là ko nhìn ra, thế mà cậu ta lại là người như vậy! Thật buồn nôn!”
“Tôi đã nhìn ra từ lâu rồi, đàn ông đều là sở khanh. Hơn nữa cậu ta lại còn đẹp trai như vậy, khẳng định là sở khanh trong đám sở khanh.”
Những nữ đồng nghiệp đều hiện vẻ khinh thường trên mặt.
Diệp Mặc cau mày, hắn đã mơ hồ đoán được một ít.
Hắn cũng ko quan tâm, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.
“Thường ngày thấy cậu ta nghiêm chỉnh, ko ngờ lại biết chơi như vậy…”
“Bạn gái của cậu ta rất xinh đẹp, tôi đã gặp rồi, còn là người mẫu nữa, bây giờ thì hay rồi, đám cưới cũng bay luôn.”
Thỉnh thoảng có vài tiếng châm chọc truyền đến.
“Diệp Mặc!”
Đột nhiên, một người đàn ông đi vào trong văn phòng, rồi đi về phía Diệp Mặc.
Trong chốc lát, mọi người trong văn phòng đều ngẩng đầu lên xem kịch vui, ko ít người còn đang cười trên nỗi đau của kẻ khác.
Diệp Mặc đứng lên.
Người này là quản lý của hắn, tên là Cao Cường. Hắn cũng đang muốn tìm đối phương để đưa đơn xin nghỉ việc.
“Diệp Mặc, nhìn xem chuyện tốt mà cậu làm này, cậu làm mất hết mặt mũi của công ty rồi!” Cao Cường đi đến ném một chồng giấy lên bàn làm việc của Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhìn thấy trên giấy là những hình ảnh chụp màn hình, tất cả đều là đang nói xấu hắn, nói ra thành kẻ đồi bại chuyên môn đi lừa gạt con gái nhà người ta…vân vân và mây mây.
Không cần nghĩ cũng biết đây là do Tống Giai làm ra.
Hắn siết chặt nắm đấm, trong lòng dâng lên lửa giận.
Cô gái này, lừa gạt hắn của chưa đủ, bây giờ còn muốn hủy hoại thanh danh của hắn, thực sự quá ác độc.
“Đây là giả!” Diệp Mặc trầm giọng nói.
“Giả? Haha ! Ai tin được.” Cao Cường đưa tay đẩy gọng kính rồi cười mỉa mai.
Bạn gái của Diệp Mặc hắn cũng đã nghe nói qua, là một cô gái đứng đắn, lớn lên cũng rất xinh đẹp, hai người cũng sắp kết hôn rồi. Nếu như ko có chuyện gì thì vì sao nàng lại chạy lên internet lên án Diệp Mặc.
“Diệp Mặc, tôi ko nghĩ đến cậu lại là người như vậy, những việc mà cậu làm đã làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hình tượng của công ty. Tôi đã nói với trưởng phòng nhân sự rồi, cậu bị đuổi việc, bây giờ cậu có thể thu dọn đồ đạc rồi cút ra khỏi đây.” Cao Cường vung tay lên quát to.
Trong lòng Cao Cường đang rất hả hê, hắn đã khó chịu với Diệp Mặc từ lâu rồi, lớn lên đẹp trai hơn hắn, ở công ty cũng được mọi người hoan nghênh hơn hắn.
Trước kia Diệp Mặc còn chống đối hắn, tên này rất ko nghe lời, bây giờ đã bị hắn nắm được đằng chuôi.