Hoàng Triết Hạo quay người, nhìn thấy anh họ mình đang ngồi ở trong góc hẻo lánh, bên cạnh còn có một cô gái đeo kính râm và khẩu trang, cộng thêm một cái mũ lưỡi trai nữa nên không thấy rõ dung mạo, nhưng chắc hẳn là Tô Thiên Hậu rồi.
Hoàng Triết Hạo càng nhìn càng hoảng hốt, đáy lòng cũng càng ghen tỵ hơn vài phần.
Người anh họ này trước kia rất tầm thường!
Mà bây giờ thì sao, anh ta có tài sản mấy tỷ, lại ở cùng một chỗ với một ngôi sao nổi tiếng như Tô Thiên Hậu, còn sinh ra một đôi Long Phượng thai, quả thật là nhân sinh bên thắng, khiến cho người ta không chịu được mà cực kỳ hâm mộ và ghen tỵ.
“Triết Hạo, mẹ, hai người làm sao vậy?”
Lý Hân Vũ cũng đi qua, thì nhìn thấy sắc mặt của hai người hơi lạ, cho nên hỏi một câu.
Hoàng Triết Hạo lấy lại tinh thần, rồi cười khổ một cái, sau đó kể lại cho Lý Hân Vũ nghe.
Sau khi Lý Hân Vũ nghe xong thì há hốc miệng, mãi mà không ngậm lại được.
Giờ phút này, Lý Hân Vũ còn khiếp sợ hơn tối hôm qua nhiều.
Tô Thiên Hậu nổi tiếng đên mức độ nào chứ!
Thế mà lại là vợ của anh họ Triết Hạo, trở thành họ hàng thân thích của mình!
“Triết Hạo, người anh họ này của anh. . . thật sự là lợi hại!”
Nửa ngày sau, Lý Hân Vũ lấy lại tinh thần, rồi cười khổ nói.
“Đúng vậy! Đúng là rất lợi hại!”
Hoàng Triết Hạo thì thào một câu, trong lòng lại thấy hoảng hốt.
“Cái gì?”
Một lát sau, sau khi cậu hai biết chuyện này, thì cũng có phản ứng giống như vậy, đều bị chấn động đến mức trợn mắt há mồm, làm sao cũng không thể tin nổi.
Rất lâu sau, cả nhà cậu hai mới hoàn toàn tỉnh táo lại, rồi tiếp tục xử lý lễ đính hôn.
“Chị dâu, em đã em tiết mục của chị rồi. . . bộ quần áo đó đúng là quá đẹp!”
“Chị dâu. . .”
Mặt mũi Hoàng Y Y tràn đầy hưng phấn ngồi bên cạnh Tô Ngọc Tình, kể cả lúc ăn cơm cũng không ngừng quay sang trò chuyện.
Bữa tiếc kết thúc, khách khứa cũng dần dần tản đi.
Cả nhà Diệp Mặc cũng đứng dậy, theo nhà cậu ba đi ra ngoài.
“Đi thong thả! Rảnh rỗi thì lại ghé qua nhà chơi nhé!”
Vợ chồng Lý Văn Dũng chào đón rất nhiệt tình.
Bọn họ liếc mắt nhìn về phía cô gái đang đứng bên cạnh Diệp Mặc, trong mắt vẫn còn có chút rung động.
Bọn họ đã nghe con gài và nhà thông gia nói, vợ của người trẻ tuổi này lại là một siêu sao lớn, điều này khiến cho họ lại càng thêm coi trọng gia đình này hơn.
Có thể nhà này trước kia không được tốt lắm, nhưng bây giờ, con trai người ta đã có tài sản vài tỷ, con dâu cũng là ngôi sao lớn đang hot khắp của nước, tài sản cũng phải tính bằng trăm triệu, danh tiếng cũng cực kỳ hiển hách.
Cả nhà này, đều cực kỳ khó lường!
“Hân Vũ, Triết Hạo, hai con đi tiễn chú bác đi!”
Bọn họ quay người đánh mắt ra hiệu cho con gái và con rể của mình một cái.
Lý Hân Vũ gật đầu, kéo Hoàng Triết Hạo đi ra tiễn đoàn người Diệp Mặc xuống tận cửa, đến khi mọi người lên xe đi về thì hai người họ mới quay người đi vào trong.
“Haiz!”
Sau khi thu xếp xong, cả nhà cậu hai ngồi xe đi về nhà, trên gường, mợ hai không ngừng than thở, vẻ mặt thì buồn rười rượi.
Cứ nghĩ đến chuyện gia đình kia hiển hách đến mức ông bà thông gia cũng phải đi nịnh bợ, thì đấy lòng bà lại cảm thấy khó chịu, rất là khó chịu.
Cậu hai cũng rầu rĩ không vui.
Cả gia đình đều không có sự vui vẻ của các gia đình vừa đính hôn xong.
……
“Tạm biệt chị dâu!”
Mọi người quay lại khách sạn, Hoàng Y Y lôi kéo Tô Ngọc Tình hàn huyên một lúc lâu, rồi mới chịu đi về phòng của mình.
“Công việc của em sao rồi?”
Diệp Mặc pha nước tắm xong thì đi qua ôm lấy Nặc Nặc.
Hắn vừa tắm rửa cho đứa bé vừa trò chuyện với Tô Ngọc Tình.
“Vẫn tốt, chiều mai em phải tham gia một hoạt động, nên mười giờ sáng mai em phải bay trở về rồi, còn phải bận rộn một thời gian nữa, sau khi xong xuôi thì em lại có thể nghỉ vài ngày, khi đó em sẽ cùng anh về thăm nhà một chút.”
“Sắp tết rồi nên công việc khá bận rộn. . .”
Tô Ngọc Tình ôm Tĩnh Tĩnh ngồi bên cạnh, dịu dàng nói.
Hai người tắm rửa rồi dỗ hai đứa bé đi ngủ, sau đó thì an ủi vuốt ve rất lâu, mãi cho đến hơn 12 giờ mới đi ngủ.
Ngày hôm sau, Diệp Mặc dậy rất sớm, hắn lại đi làm bữa sáng giống như lần trước.
Tô Ngọc Tình cũng dậy khá sớm, ăn bữa sáng xong thì thu dọn một chút.
“Em sẽ nhớ anh và các con!”
Trước khi rời đi, Tô Ngọc Tình chăm chú ôm Diệp Mặc một lúc lâu.
Nàng đem gương mặt gối lên bờ vai của Diệp Mặc, nhẹ nhàng cọ cọ, rồi lại cảm nhận sự ấm áp trước ngực Diệp Mặc, lại ngửi mùi hương khiến cho người ta say mê ở trên người hắn.
Lần này, rõ ràng chỉ mời xa nhau ba bốn ngày, mà nàng đã rất nhớ Diệp Mặc rồi.
Vừa mới gặp mặt xong thì giờ lại phải xa nhau rồi, đáy lòng nàng lại có chút không nỡ.
Diệp Mặc ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của nàng.
“Được rồi! Xe đến rồi, em xuống đi thôi, nếu không thì sẽ lỡ chuyến bay mất!”
Diệp Mặc nói với giọng dịu dàng.
“Vâng!”
Lúc này Tô Ngọc Tình mới nhỏ giọng đáp lời, nàng buông tay ra, rồi sửa sang lại quần áo một chút, rồi mới mở cửa đi ra ngoài.
Diệp Mặc ôm hai đứa bé tiễn nàng đi xuống dưới, rồi nhìn nàng lên xe.
Mãi cho đến khi chiếc xe biến mất trong tầm mắt, thì Diệp Mặc mới ôm hai đứa bé đi lên phòng.
Mười giờ hơn, người một nhà bọn họ lại đi đến một khách sạn, lần này là do ông chủ Triệu mời riêng gia đình Diệp Mặc một bữa cơm.
Ăn cơm xong, bọn họ quay lại khách sạn trả phòng, rồi cùng nhà cậu ba đi ra ga xe lửa để trở về thành phố H.