Diệp Mặc đi dạo một lúc rồi mua không ít thứ.
Hắn bảo tài xế mang đồ ra xe, hắn đẩy xe đẩy nên không tiện cầm đồ.
“Đến giờ cơm rồi!”
Diệp Mặc thấy đã mười một giờ hơn, hắn liền chuẩn chị tìm một chỗ ăn bữa cơm.
Lên mạng tìm kiếm một chút, hắn chọn một nhà hàng tên là Kinh Vinh Phái, mặc dù không có Hắc Trân Châu hay Michelin, nhưng giá trung bình là 2000 đồng một người, nên hắn định nếm thử một chút.
Chiếc xe đến nơi, Diệp Mặc chuyển cho tài xế chút tiền, để tài xế mang đồ đến Lệ Cung Uyển trước rồi quay lại.
“Hoan nghênh quang lâm, xin hỏi ngài đi mấy người?”
Diệp Mặc vừa đến cửa nhà hàng, thì nhân viên phục vụ đã tiến lên nhiệt tình nghênh đón.
“Một người!”
Diệp Mặc thản nhiên nói: “Còn phòng riêng không?”
“Ah!”
Nhân viên phục vụ hơi giật mình.
“Tôi phải chiếu cố bọn nhỏ!” Diệp Mặc giải thích một câu.
“Vâng! Vậy thì có thể chọn một phòng nhỏ, ngài thấy được không?” Nhân viên phục vụ mỉm cười nói.
“Được!”
Diệp Mặc gật đầu, rồi đi theo Nhân viên phục vụ vào trong.
Nhà hàng này có vẻ không đông lắm, nên khá an tĩnh, không náo nhiệt như các nhà hàng khác, Nhân viên phục vụ dẫn theo Diệp Mặc đi xuyên qua đại sảnh, rồi đi vào dãy phòng riêng, Diệp Mặc có thể nghe thấy những âm thanh ồn ào trong các phòng riêng.
Sau khi tiến vào phòng của mình, Diệp Mặc ngồi xuống rồi cầm thực đơn lên xem.
“Mấy món này đi!”
Diệp Mặc chọn mấy món, đều là những món ăn có tiếng của nhà hàng.
Nhân viên phục vụ quay người đi ra rồi đóng cửa lại.
Diệp Mặc nhìn hai đứa bé một chút, hắn đã thay tã trên máy bay, cho nên thạm thời chưa cần thay, trước khi xuống máy bay hắn cũng đã cho hai đứa bé uống sữa, nên giờ cũng không đói bụng.
Diệp Mặc chơi với hai đứa bé một chút, lại gửi tin nhắn trò chuyện vài câu với Tô Ngọc Tình.
Khi Diệp Mặc đang chờ đồ ăn lên bàn, cửa nhà hàng có một cô gái dáng người cao gầy đi vào, trên người mặc một thân đồ hiệu, trên mặt còn đeo một chiếc kính râm to lớn che khuất nửa gương mặt, nên không thấy rõ dung mạo.
“Phong Vip số 7 ở đâu?”
Cô gái này vừa vào cửa đã hỏi Nhân viên phục vụ.
“Tiểu thư, mời ngài đi bên này!”
Nhân viên phục vụ hơi khom người, rồi dẫn nàng đi vào trong.
Một lát sau, khi đến trước gian phòng Vip số 7, Nhân viên phục vụ gõ cửa một cái.
Cô gái đẩy cửa đi vào, chỉ thấy trong gian phòng lịch sự tao nhã này đã có mười người đang ngồi, có cả nam lẫn nữ, tướng mạo mấy người trong số đó khá xuất chúng, có lẽ đều là ngôi sao.
“Khả Lam! Đến rồi a!”
Người trong phòng nhìn thấy Trang Khả Lam đến thì đều đứng dậy, rồi nhiệt tình chào hỏi.
“Vu đạo diễn!”
Trang Khả Lam tháo kính râm xuống, rồi hô lên một tiếng rất nhiệt tình với một người đàn ông trung niên, sau đó mới khách khí chào hỏi từng người ở xung quanh.
Trang Khả Lam ở trong làng giải trí chỉ là một ca sĩ nhỏ mà thôi, nên cuộc sống cũng không khá lắm, cô chẳng là gì so với đám ca sĩ, diễn viên nổi tiếng, thậm chí còn chẳng lọt vào mắt đám đạo diễn danh tiếng cả.
“Ngồi bên này!”
Vu đạo diễn kia nhiệt tình vẫy tay gọi.
Trang Khả Lam hé miệng cười, rồi vui vẻ đi qua bên đó.
Cô đặt túi xách xuống, rồi cởi áo khoác ngoài ra, lại kéo vạt áo ở trước ngực xuống một chút, để lộ cái khe rất sâu của mình ra, sau đó cơ thể lại hơi nghiêng về phía trước một chút, tư thế này có thể khiến cho cặp mông sau chiếc quần jean trở nên đầy đặn và nổi bật hơn.
Những đường cong sẽ càng thêm tròn trịa và gợi cảm hơn.
Thậm chí, còn có thể nhìn thấy một chút phong cảnh ở bên trong thông qua các kẽ hở.
Trang Khả Lam lăn lộn trong ngành giải trí nhiều năm rồi, nên rất thông thạo và cũng không kháng cự những thứ này, dù sao cũng không phải ai cũng tốt số như Tô Ngọc Tình kia, vừa có thiên phú lại vừa có dung mạo như tiên nữ, chả cần nịnh bợ ai mà cũng có thể nổi tiếng.
Trang Khả Lam mình muốn chuyển hình, muốn trà trộn vào vòng truyền hình và điện ảnh thì phải ninh bợ đám đạo diễn này, hy sinh vài thứ nho nhỏ cũng không tính là gì.
Vu đạo diễn kia liếc mắt nhìn qua, nụ cười trên mặt lại càng nhiệt tình hơn.
“Nào nào nào, làm một ly đi!”
Vu đạo diễn cầm một chai rượu vang đỏ, rồi rót cho Trang Khả Lam một ly đầy.
Trang Khả Lam mỉm cười, rồi cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
“Sảng khoái!”
Vu đạo diễn cười to một tiếng.
Đám đàn ông trong phòng cũng đều nở nụ cười.
“Vu đạo diễn, ngài xem cái vai diễn đó. . .”
Sau vài ly rượu, Trang Khả Lam dán lên người Vu đạo diễn, rồi nói với giọng kiều mị.
“Dễ bàn! Dễ bàn!”
Vu đạo diễn sảng khoái nói ra: “Chỉ là một nhân vật thôi mà! Quá đơn giản!”
Vu đạo diễn nói xong thì lại vươn bàn tay thô ráp xoa xoa cặp đùi đẹp đang bị chiếc quần jean bao bọc.
“Săn chắc đấy!”
Vu đạo diễn cười nói.
Ông ta rất thích loại chân săn chắc có lực như này.
“Vu đạo diễn, ngài tốt thật!”
Trang Khả Lam nũng nịu nói, trong mắt thì lóe lên một tia mừng thầm.
Uống thêm vài ly, Trang Khả Lam đứng dậy, cầm túi xách đi vào nhà vệ sinh.
“Buồn nôn thật!”
Trang Khả Lam cầm khăn giấy rồi thấm nước, lau sạch mấy vị trí đã bị bàn tay thô ráp kia sờ vào.