“Thái tiên sinh, chúng ta bắt đầu được chưa! Anh xem, chúng ta chụp thêm vài bộ ảnh nữa là có thể đi ăn cơm rồi, bằng không thì hôm nay sẽ không chụp xong đâu!” Người phụ trách đợi một lúc rồi đi qua, nói với vẻ hơi nóng nảy.
Dựa theo kế hoạch thì hôm nay phải chụp xong, sáng ngày kia sẽ đem ảnh đưa đến các cửa hàng, nếu trì hoãn thì sẽ không kịp mất.
“Vội cái gì mà vội! Tôi còn đang dở trận!” Thái Tử Hào không thèm liếc mắt nhìn qua, mà chỉ không kiên nhẫn quát lên.
“Mẹ nó, team ngu thế này thì chơi cái gì!”
Một lát sau, Thái Tử Hào tức giận mắng to một câu, rồi ném điện thoại di động qua một bên, hiển nhiên là thua rồi.
“Thái tiên sinh!” Người phụ trách vội vàng đi qua, cười nói: “Chúng ta tranh thủ thời gian chụp mấy bộ ảnh đi!”
“Chụp cái gì mà chụp! Bây giờ tôi không có tâm trạng!” Thái Tử Hào vung tay lên quát.
Anh ta nói xong thì nhìn đồng hồ, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài: “Cũng đến giờ cơm rồi, mọi người ăn cơm đi, sau đó chờ tôi ngủ một lát, buổi chiều chúng ta chụp tiếp!”
“Thái tiên sinh, chuyện này. . . không ổn đâu!” Người phụ trách vội vàng tiến lên mấy bước, định ngăn cản Thái Tử Hào.
“Làm gì thế! Làm gì thế! Các người muốn ép buộc à! Trên hợp đồng chỉ nói là chụp ảnh, chứ có ghi thời hạn chụp anh không!” Người đại diện tiến lên, đẩy người phụ trách ra, rất không khách khí mà quát lên.
“Thế nhưng mà. . .” Sắc mặt của người phụ trách đã thay đổi.
“Nhưng cái gì mà nhưng, có chuyện gì để chiều nói đi!” Người đại diện vênh mặt lên nói, dáng vẻ rất vênh váo đắc ý, đến khi anh ta xoay người thì lại lộ ra vẻ mặt vui cười: “Tử Hào, trưa nay em muôn ăn gì? Để anh đi đặt cho em!”
“Gì cũng được! Anh xem đó mà làm thôi, à đúng rồi, đồ ăn của khách sạn năm sao lần trước cũng khá ngon đấy!”
Thái Tử Hào đút tay vào trong túi quần, vừa cười vừa đi ra ngoài, dáng vẻ thì rất phấn chấn chứ làm gì có chút mệt mỏi nào.
“Đây. . . chụp xong rồi à?”
Đúng lúc này, Tằng Uyển Vân dẫn Diệp Mặc đi vào trong.
“Tổng giám đốc Tằng!” Người phụ trách giật mình, vội vàng chạy chậm qua, gương mặt hiện lên vẻ khó xử, nói: “Vẫn chưa xong! Nhưng mà, Thái tiên sinh nói mệt mỏi nên phải kết thúc sớm, buổi chiều lại chụp tiếp.”
“Bây giờ còn chưa đến 11 giờ mà!” Tằng Uyển Vân nhìn đồng hồ rồi cau mày nói.
“Tổng giám đốc Tằng! Mấy ngày trước Tử Hào phải thức suốt đêm quay chụp game show, tập nhảy. . . cho nên rất mệt mỏi, cơ thể cũng sắp không chịu nổi rồi, chờ Tử Hào ngủ một giấc, chiều chúng ta lại chụp tiếp!” Người đại diện đi qua nhiệt tình cười nói.
Dù sao vị này cũng là Tổng giám đốc của tập đoàn châu báu Linh Tú, anh ta vẫn phải khách khí một chút.
“Chụp được bao lâu rồi?” Tằng Uyển Vân cau mày hỏi.
“Chụp được . . . nửa tiếng thôi!” Người phụ trách nhỏ giọng nói.
“Mới có nửa tiếng?” Sắc mặt Tằng Uyển Vân đã hơi khó coi.
Đây chẳng phải là đùa nghịch đại bài(*) sao!
(*) ý nói cảm thấy mình nổi tiếng mà không coi ai ra gì, giở trò trêu đùa người khác.
Rõ ràng khi ký hợp đồng còn rất lễ phép và khách khi, khiến cho cô cũng có ấn tượng tốt, tại sao vừa mới hot lên mà đã biến thành thế này rồi?
“Tổng giám đốc Tằng, vậy chúng tôi đi trước đây!” Người đại diện mỉm cười, rồi định dẫn Thái Tử Hào đi ra ngoài.
“Đi cũng được, nhưng đi rồi thì đừng quay lại!”
Hai người Thái Tử Hào vừa muốn đi ra, thì liền nghe thấy một tiếng quát trầm thấp vang lên.
Người đại diện khẽ giật mình, rồi quay đầu nhìn qua, lúc này anh ta mới nhận ra bên cạnh Tổng giám đốc Tằng còn có một người, người này vừa đi vào thì đã đi qua một bên, còn cúi đầu loay hoay chiếc xe đẩy trẻ sơ sinh, cho nên anh ta đã không chú ý đến.
Bây giờ quan sát thì mới thấy gương mặt của người này còn đẹp trai hơn ngôi sao của mình vô số lần.
“Tổng giám đốc Tằng, anh ta là ai vậy? Các người có ý gì? Muốn hủy hợp đồng đúng không? Thế thì nhớ phải trả tiền bồi thường hợp đồng! Sau này cũng đừng mong hợp tác với Tử Hào nữa, chỉ sợ cô không biết có bao nhiêu người đang xếp hàng để hợp tác với Tử Hào đâu!” Người đại diện sầm mặt lại, quát lên.
Tử Hào ký hợp đồng với tập đoàn châu báu Linh Tú từ khi còn chưa hot, nên không được bao nhiêu tiền, cho nên bọn họ mới cố tình lêu lổng như vậy, nhưng, chụp thì vẫn phải chụp, dù sao tập đoàn châu báu Linh Tú cũng là nhãn hiệu lớn, rất có sức ảnh hưởng, có thể trợ giúp bọn họ duy trì độ hot.
“Đây là người mẫu mới của các người à?” Thái Tử Hào cũng nhìn qua, rồi nói với vẻ khó chiu.
Thế mà bọn họ còn tìm được một người đẹp trai hơn mình, chỉ có điều. mình chưa từng nhìn thấy gương mặt này bao giờ, có lẽ chỉ là một người mẫu hạng ba mà thôi, làm sao có thể so sánh được với một ngôi sao đang hot như mình, không đáng giá nhắc đến.
“Người mẫu cái gì, đây là Chủ tịch Diệp của tập đoàn chúng tôi!” Tằng Uyển Vân trầm giọng nói, cô đã cảm thấy không vui rồi.
“Chủ. . . Chủ tịch Diệp?”
Sắc mặt Thái Tử Hào lập tức cứng đờ.
Tên này là chủ tịch của tập đoàn châu báu Linh Tú?
Rõ ràng tên này còn trẻ như vậy mà, nhìn trông chỉ nhỏ hơn mình một hai tuổi mà thôi.
Sau khi hết khiếp sợ thì Thái Tử Hào lại ghen ghét, tên này đẹp trai hơn mình, lại còn nhiều tiền hơn mình nữa!
“Các người nói không chụp nữa thì chuẩn bị tiền bồi thường đi! Chúng ta đi!”
Thái Tử Hào hừ một tiếng, sau khi hăm dọa một câu thì nghênh ngang đi ra ngoài.
Người đại diện sửng sốt một chút, rồi vội vã đuổi theo.