“Hôm nay tôi đến trung tâm thương mại thăm quan thôi, ông đi làm việc đi!” Diệp Mặc nhìn thoáng qua Quản lý La, cười khẽ một tiếng rồi khoát tay.
“Vâng vâng vâng!” Quản lý La mỉm cười, quay người nhìn về phía ba người Hứa Giai Di, nói: “Phóng viên Hứa, chúng ta đi thôi!”
Lúc này Hứa Giai Di mới lấy lại tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn còn hơi hoảng hốt.
Cô ta liếc mắt nhìn về phía hai người Ninh Vũ Đình một cái, rồi mới đi theo Quản lý La ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, Hứa Giai Di đã lúng túng hỏi một câu: “Ông chủ của mấy người. . . có lai lịch gì vậy?”
“Chuyện này. . .tôi cũng không rõ lắm! Quản lý La cười nói: “Dù sao cũng rất giàu có, anh ta không chỉ mua nơi này, mà còn có mấy công ty ở đây nữa! À đúng rồi, Thiên Hành của Tổng giám đốc Ninh cũng là của ông chủ chúng tôi.”
“Cái. . .cái gì?”
Hứa Giai Di dừng bước lại, sắc mặt lại hơi nghệt ra.
Thế mà tập đoàn Thiên Hành cũng là của anh ta?
Bên cạnh họ Ninh kia không phải là một lão già nào cả, mà là một quý công tử trẻ tuổi đẹp trai, có thân phận hiển hách phi phàm sao?
Hứa Giai Di ngây người tại chỗ, đầu ông lên một tiếng rồi trống rỗng.
“Còn cả công ty truyền thông Thời Đại cũng là của ông chủ chúng tôi, tập đoàn Phác Ngọc cũng là ông chủ chúng tôi vừa mới thành lập. . .” Quản lý La tiếp tục nói.
Hứa Giai Di càng nghe thì càng chấn động.
Đến khi nghe thấy Phác Ngọc thì cô ta giật mình một cái, lẩm bẩm một câu: “Phác Ngọc? Là. . .làm trang phục, quần áo sao?”
“Hình như là vậy!” Quản lý La gật đầu.
Toàn thân Hứa Giai Di lại chấn động, sắc mặt càng nghệt ra vài phần.
Đôi mắt của cô ta trợn trừng trừng lên, tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Cuối cùng cô ta cũng đã hiểu ra, vì sao các cô lại cảm thấy hai đứa bé kia rất quen, đó là vì các cô đã nhìn thấy chúng ở trên Tik Tok.
Vị kia chính là Tiktoker số một hiện này, không chỉ có tiền, mà còn có tài hoa siêu phàm nữa!
Rất lâu về trước, tòa soạn báo của bọn họ đã muốn phỏng vấn người này, còn gọi rất nhiều điện thoại nhưng đều bị từ chối, nghe nói anh ta còn từ chối cuộc phỏng vấn của đài truyền hình trung ương.
Khi đó, Hứa Giai Di còn cảm thấy người này một là thanh cao, hai là không dám lộ mặt, bây giờ xem ra, thì người ta không muốn bại lộ bản thân, cũng khinh thường tiếp nhận phỏng vấn.
“Là anh ta!”
Hai người còn lại cũng đã ý thức được, liền ngây người tại chỗ, rất lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Tất cả chuyện này quá mức rung động!
“Muốn phỏng vấn anh ta một lần quá!”
Rất lát sau, Hứa Giai Di mới lấy lại tinh thần, lẩm bẩm một tiếng, trong mắt toát ra vẻ khát vọng mãnh liệt.
Nhưng sau đó, cô ta lại cười khổ một tiếng rồi lắc đầu.
Có vẻ như hôm nay bọn họ đã đắc tội với anh ta rồi, coi như không có việc này thì anh ta cũng khinh thường tiếp nhận phỏng vấn, cho nên cô ta hoàn toàn không có hy vọng gì.
“Chị Hứa, đây chính là một tin tức lớn đấy!”
Cô gái sau lưng Hứa Giai Di lấy lại tinh thần, hưng phấn nói: “Chúng ta có nên chụp trộm một bức ảnh không?”
“Không được!” Hứa Giai Di vội vàng lắc đầu, gương mặt đầy vẻ kiêng kị.
Nếu như người ta chỉ là một idol trên mạng, thì chụp trộm tấm ảnh, viết một bài tin tức, up lên Weibo thì đúng là một bài viết oanh động, với lại cũng không có rắc rối gì, nhưng thân phận của đối phương lại rất hiển hách, như vậy thì chỉ cần đưa tin là sẽ chọc phải phiền phức lớn!
Thậm chí, có thể sẽ hủy diệt kiếp sống nghề nghiệp của mình!
“Đừng nghĩ đến chuyện này nữa, hôm nay chúng ta đến đây để đưa tin tòa nhà này. . .” Hứa Giai Di nói xong thì đi theo Quản lý La về phía phòng làm việc.
……
Cơm nước xong xuôi, Diệp Mặc đi dạo thêm một lát rồi tạm biệt Ninh Vũ Đình.
Hắn lái chiếc Sweptail về phòng làm việc.
[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng lái xe đã thăng cấp!]
Diệp Mặc vừa mới dừng xe thì đã nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.
Hắn hơi ngẩn ra.
Cuối cùng thì kỹ năng này cũng thăng cấp {Đại sư} rồi.
Chỉ còn lại hai kỹ năng Vẽ và Dưỡng Khí là cấp {Tinh thông}, hai kỹ năng Ngôn ngữ và Vận động thì đều là {Nhập môn}.
Diệp Mặc cảm nhận một chút, bây giờ hắn có thể lái rất nhiều thứ, không chỉ giới hạn ở xe ô tô nữa, hơn nữa, cơ thể của hắn cũng biến hóa không nhỏ, nhất là trên phương diện phản ứng.
“Không tồi!” Diệp Mặc mỉm cười, rồi mới mở cửa xe bước xuống, sau đó mới mang hai đứa bé ở ghế sau ra.
Hai đứa bé đều ngồi trên ghế chuyên dụng cho trẻ nhỏ mà hắn đã mua, như vậy mới an toàn.
Diệp Mặc còn định đi qua Dục Anh và Trung Thái, nhưng hắn gọi điện thoại hỏi thì bên kia nói rằng không có chuyện gì, cho nên hắn dứt khoát không đi nữa, mà cho hai đứa bé về nhà nghỉ ngơi.
Diệp Mặc chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc, rồi ba bốn giờ chiều sẽ đi qua Duyệt Vân Trang.
Hắn nhất định phải đi qua Duyệt Vân Trang, bởi vì ở đó còn có đám đầu bếp của Bảo Duyệt và đầu bếp của nhà hàng Tần tiểu thư mới mở đang chờ hắn qua hướng dẫn!
Diệp Mặc đi vào phòng làm việc, rồi ngồi chơi với hai đứa bé ở trên thảm.
Tầm một giờ rưỡi, Tô Ngọc Tình gọi điện thoại đến.
Nàng và Dương Mạn Ny vừa mới xong việc, hai người đang ăn cơm, cho nên mới rảnh để gọi cú điện thoại này.
“Hôm nay, anh đã dẫn bọn nhỏ đi bệnh viện kiểm tra!”
Hàn huyên một lúc, thì Diệp Mặc nói đến chuyện này, còn đưa các kết quả xét nghiệm cho Tô Ngọc Tình xem.
“Bọn nhỏ không có vấn đề gì chứ!” Tô Ngọc Tình hơi khẩn trương.
“Không có gì! Bác sĩ còn nói rằng hai đứa bé rất khỏe mạnh!” Diệp Mặc cười nios: “Chỉ là. . . khi lấy máu thì khóc rất ghê gớm!”
Tô Ngọc Tình lập tức bật cười.
Lần trước Nặc Nặc bị sốt cũng đã đi bệnh viện lấy máu, cũng khóc rất lâu.
“Em đi làm việc đây!” Ăn cơm xong, nàng liền cúp điện thoại, tiếp tục làm việc.
Diệp Mặc tiếp tục chơi với hai đứa bé một lúc, khi nhìn thấy bên ngoài đã có ánh nắng mặt trời thì hắn liền dẫn hai đứa bé ra ngoài đi dạo.