Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 61 - Chương 61: Đi Thị Sát Bệnh Viện

Chương 61: Đi thị sát bệnh viện Chương 61: Đi thị sát bệnh viện

Bệnh viện rất đông người, Diệp Mặc phải mất một lúc mới tìm được chỗ đỗ xe, đi vào.

“Chủ tịch Diệp, ngài đã đến rồi.”

Viện trưởng Lưu Khải Nhân đã chờ từ sớm, khi vừa nhìn thấy Diệp Mặc thì vội vàng dẫn người đi lên nghênh đón.

“Xin chào ngài, Chủ tịch Diệp!”

Ở phía sau Lưu Khải Nhân là một đám phó viện trưởng và chủ nhiệm của các phòng ban, có một vài người Diệp Mặc đã gặp qua.

“Việc chỉnh đốn và cải cách đến đâu rồi?” Diệp Mặc nhìn thoáng qua Lưu Khải Nhân rồi hỏi.

Bệnh viện này cực kỳ rộng lớn, các trang thiết bị cũng rất khá, nhưng ở trên phương diện quản lý lại quá lỏng lẻo, hoàn toàn không bằng được bệnh viện công.

“Chủ tịch Diệp, xin ngày yên tâm, tôi đã tăng cường thêm nhân viên quản lý, loại sự kiện như lần trước tuyệt đối sẽ không xuất hiện lần nữa.” Lưu Khải Nhân vội vàng vỗ ngực rồi cười nói.

“Hy vọng là như vậy.” Diệp Mặc thản nhiên nói.

“Chủ tịch Diệp, người của tổng bộ còn chưa đến, hay là…ngài đi phòng làm việc của tôi ngồi một chút nhé?” Lưu Khải Nhân cung kính nói.

“Không cần đâu, dẫn tôi đi dạo loanh quanh đi.” Diệp Mặc nói.

“Vâng vâng! Tôi sẽ dẫn ngài đi dạo, thuận tiện giới thiệu luôn cho ngài về các phòng ban của bệnh viện chúng ta! Chủ tịch Diệp, mời ngài, đầu tiên chúng ta đi xem phòng cấp cứu!”

Lưu Khải Nhân nói xong thì vươn tay ra hiệu mời.

Một đoàn người bắt đầu đi thị sát khắp bệnh viện.

Rất nhanh, họ đã đi đến một phòng bệnh.

Đột nhiên, gian phòng bệnh phía trước truyền đến vài âm thanh tranh chấp.

Sắc mặt Lưu Khải Nhân bỗng nhiên cứng đờ.

Mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, đừng nó xảy ra chuyện gì vào lúc này đấy nhé, nếu không thì vị trí viện trưởng này của mình sợ là không giữ được nữa rồi.

“Bác sĩ, nhất định chúng tôi sẽ được góp được số tiền này, xin ngài đừng đuổi chúng tôi ra khỏi đây.”

“Bác sĩ, tôi xin ngài mà.”

“Haiz! Các người đã khất nợ rất nhiều tiền rồi, nếu như không giao nộp thì tôi cũng hết cách rồi, không thể kê đơn thuốc nữa, các người ở lại chỗ này cũng vô dụng thôi, hay là các người chuyển viện! Chuyển sang bệnh viện công có lẽ sẽ khá hơn một chút.”

“Bác sĩ, xin ngài mở lòng từ bi, cho bọn tôi vài ngày, nhất định bọn tôi có thể gom góp đủ tiền.”

“Thật sự là hết cách rồi! Các người nên đi nhanh đi.”

Một lát sau, một người bác sĩ đi từ trong phòng bệnh ra.

“Chuyện gì thế.”

Bác sĩ này vừa ra thì Lưu Khải Nhân liền gọi lại hỏi.

“Họ không còn tiền, nên muốn khất nợ mà thôi! Hơn nữa đã nợ rất lâu rồi, theo tôi thì họ cũng không trả nổi đâu.” Vị bác sĩ này giận dữ nói.

“Bệnh gì thế?” Diệp Mặc hỏi.

“Đây là Chủ tịch Diệp! là ông chủ của tập đoàn chúng ta!” Lưu Khải Nhân nhỏ giọng nói.

“Vâng! Là một bé trai bốn tuổi mắc bệnh tim bấm sinh, đã bỏ ra rất nhiều tiền để trị liệu một lần rồi. Những mà cũng hết cách, thuốc của cái bệnh này rất đắt.” vị bác sĩ này lập tức lộ ra thái độ rất cung kính.

“Triệu Trạch Ngôn…Triệu Hải Giang?”

Diệp Mặc nhìn qua tờ bệnh án, khi nhìn đến cột người giám hộ thì lông mày hơi cau lại.

Cái tên này, hơi quen thuốc.

“Chủ tịch Diệp, có chuyện gì sao?” Lưu Khải Nhân kinh ngạc hỏi.

“Hình như là người quen, mấy người chờ ở đây một chút, tôi vào xem thử.”

Diệp Mặc nói xong thì tiến lên.

Diệp Mặc nhìn qua cửa sổ của phòng bệnh, lập tức hơi ngơ ngác một chút.

Đúng thật là người quen, là một đồng nghiệp cũ. Công việc đầu tiên của Diệp Mặc sau khi tốt nghiệp cũng không phải là ở Võng Dật, mà làm ở một công ty khác nửa năm. Khi đó quan hệ của Diệp Mặc và người đồng nghiệp này cũng rất tốt, người đồng nghiệp này vẫn luôn chăm sóc cho Diệp Mặc khi Diệp Mặc mới vào làm.

Diệp Mặc sửa sang lại quần áo, rồi đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh, có hai cái giường, chiếc giường gần ngoài có một bé trai đang nắm, còn có một đôi vợ chồng đang ngồi bên cạnh giường.

Hai người đang than ngắn thở dài, vẻ mặt cũng tràn đầu sầu lo.

“Anh Triệu.” Diệp Mặc hô lên một câu.

Triệu Hải Giang ngẩng đầu lên, khi thấy Diệp Mặc thì hơi sửng sốt một chút, có vẻ như chưa kịp nhận ra.

“Em là Diệp Mặc đây.”

“A, thì ra là Diệp Mặc à.”

Lúc này Triệu Hải Giang mới nhớ lại: “Vì sao em…”

“Em đến khám bệnh, trùng hợp nhìn thấy anh.” Diệp Mặc cười nói.

“Ừm.” Triệu Hải Giang cười cười, tiếp đó lại lộ vẻ u sầu.

“Lúc trước Tiểu Ngôn luôn nói là thấy khó chịu, anh cũng tường chỉ là bệnh vặt mà thôi, ai ngờ lại là bệnh tim.” Triệu Hải Giang nhìn con trai ở trên giường rồi nói.

“Căn bệnh này, có chữa được không?” Diệp Mặc hỏi.

“Có thể chữa được, nhưng mà làm giải phẫu phải tốn rất nhiều tiền.” Triệu Hải Giang cười khổ.

Chữa trị gần nửa năm ở đây, bao nhiêu tiền dành dụm cũng đã xài hết, hơn nữa còn vay mượn không ít tiền, làm gì còn tiền để mà giải phẫu.

Đúng lúc này, người vợ ở bên cạnh dùng cùi chỏ đụng vào Triệu Hải Giang một chút.

Triệu Hải Giang ngơ ngác rồi lắc lắc đầu.

“Anh…”

Người vợ nhất thời tức giận trừng mắt lên, nghiêng đầu sang một bên.

Triệu Hải Giang lập tức quay sang nở một nụ cười xấu hổ với Diệp Mặc.

“Ừm, vậy em không làm phiền hai người nữa.”

Diệp Mặc cười cười, quay người đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment