Lý Vũ Bằng này có thể tìm được một cô vợ xinh đẹp lại có điều kiện gia đình tốt như vậy, khiến cho bọn họ cảm thấy hơi ghen tỵ, hiện giờ hôn lẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì tất nhiên bọn họ cảm thấy vui vẻ rồi.
Bởi vì như vậy, thì Lý Vũ Bằng sẽ gây ấn tượng xấu với đám phụ huynh trong nhà.
Liễu Văn Ba cười xùy một tiếng rồi lắc đầu.
Anh ta cũng không quan tâm lắm, bắt đầu muộn thì anh ta có thể gai lưu với cô gái xinh đẹp ở bên cạnh lâu hơn.
“Hình như đến rồi!”
Khoảng tầm 7 8 phút sau, phía cửa hội trường hơi rối loạn tưng bừng, rất nhiều người đều duỗi cổ nhìn về phía bên đó.
Mấy người đồng nghiệp cũng nhìn theo.
Bọn họ đều rất hưng phấn, cảm thấy có thể nhìn thấy cảnh tượng không vui rồi.
Tất cả mọi người chờ một người bạn của Lý Vũ Bằng lâu như vậy, nên khẳng định là nhà gái sẽ không vui! Chắc chắn là náo loạn một trận!
Nhưng một giây sau, bọn họ liền ngây ngẩn cả người, hai mắt trừng to tràn đầy khó hiểu.
Bên phía cửa cũng không xuất hiện tràng cảnh mà bọn họ đã nghĩ.
Ngược lại thì bầu không khí còn rất vui vẻ, nhiệt liệt, vô cùng náo nhiệt.
Liễu Văn Ba cũng ngước mắt nhìn qua, anh ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một giây sau, anh ta chỉ thấy có bóng người trực tiếp đi vào, người thanh niên này có dáng người cao lớn, mặc một bộ âu phục màu đen, và cà vạt rất chỉnh tề, khi anh ta nhìn thấy gương mặt của người thanh niên thì lại trở nên thất thần.
Xoạt!
Hội trường cũng nổi lên một mảnh xôn xao, không ít người đều sợ hãi than lên.
Cơ bản đều là giọng nói của phụ nữ, cũng có một ít giọng đàn ông.
Liễu Văn Ba thất thanh kêu lên: “Người này. . . người này là ngôi sao à?”
Phải nói là gương mặt này đẹp trai đến mức không thể nào hình dung!
“Diệp Mặc, bên này!”
Trần Mộng cũng nhìn qua, trong đôi mắt đẹp đã hiện lên ánh sáng rạng rỡ, sau đó nàng đứng dậy, rồi hô to một câu, lại vẫy vẫy tay về phía bên đó.
“Diệp Mặc?”
Liễu Văn Ba hơi giật mình, rồi bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía bảng tên ở trên bàn, trên đó có viết hai chữ Diệp Mặc.
Thì ra anh ta đã chiếm vị trí của người này.
Liễu Văn Ba lại nhìn phản ứng ở cô gái xinh đẹp bên cạnh thì khóe miệng hơi giật giật, trong lòng anh ta cảm thấy rất khó chịu và ghen ghét, chỉ là một người hơi đẹp trai mà thôi! Có gì đặc biệt hơn người chứ! Người này đi tham gia tiệc cưới của bạn bè mà còn đến muộn, khiến cho nhiều người phải chờ lâu như vậy mà còn không biết xấu hổ!
Ngay sau đó, Liễu Văn Ba vẫn cứ bất động, yên ổn tự đắc ngồi tại chỗ.
Diệp Mặc nghe thấy tiếng của Trần Mộng thì đi qua bên đó.
“Cô Trần Mộng!”
Hắn liếc mắt nhìn một chút thì hơi sửng sốt.
Hình như chỗ ngồi của mình đã bị người khác chiếm mất.
“Anh là. . .?” Diệp Mặc cau mày một cái.
“Tôi à, tôi là ông chủ công ty Vũ Bằng đang làm, cậu qua bên kia ngồi đi!” Liễu Văn Ba liếc mắt đầy ngạo nghễ, rồi tiện tay chỉ vào chỗ ngồi của mình, sau đó lạnh lùng nói.
Diệp Mặc hơi nhướn mày lên, rồi cười nói: “Chuyện này không thích hợp đâu!”
“Chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, có cái gì không thích hợp! Ngồi chỗ nào mà chẳng alf ngồi, lẽ nào tôi là ông chủ của Vũ Bằng mà không thể đổi chỗ sao!” Liễu Văn Ba nói với vẻ khinh thường.
Anh ta đến tham gia đã là rất nể tình rồi, chỉ là đổi chỗ ngồi mà thôi, chẳng phải là chuyện gì lớn cả!
Coi như Lý Vũ Bằng qua đây thì cũng sẽ không nói gì.
Tên này chỉ là bạn của Lý Vũ Bằng mà thôi, còn anh ta chính là ông chủ, kẻ ngu cũng có thể hiểu được ai quan trọng hơn.
Mấy đồng nghiệp ở một bên cũng nở nụ cười bỡn cợt.
Hóa ra đây là người Lý Vũ Bằng đang đợi!
Đúng là dáng dấp rất đẹp trai, rất giống tướng mạo của đám mặt trắng nhỏ, cho nên chắc là chẳng có bản lĩnh gì, vói lại, Lý Vũ Bằng cũng không thể có người bạn nào lợi hại cả, vậy mà còn muốn tranh chỗ ngồi với ông chủ, đúng thật là chuyện cười!
Lúc này, bên phía cửa truyền đến một chút âm thanh náo loạn, sau đó, chỉ thấy vợ chồng Lý Vũ Bằng dẫn theo một đám người đi về phía bên này.
Liễu Văn Ba mỉm cười, vung tay lên rồi nói.
“Vũ Bằng, cậu đến đúng lúc lắm, cậu không ngại tôi đổi chỗ ngồi với người bạn này chứ!”
Vừa hay để tên này nhìn xem mình là mặt hàng gì, để xem người nào là quan trọng nhất trong bữa tiệc cưới hôm nay, là người bạn này, hay là người ông chủ, cơm áo cha mẹ của cậu ta!
Nhưng một giây sau, Liễu Văn Ba liền ngây ngẩn cả người, nụ cười trên mặt cũng đã cứng lại, cánh tay vung lên cũng cứng đờ tại chỗ.
Bởi vì Lý Vũ Bằng căn bản không liếc nhìn anh ta một chút nào, còn cả vợ và đám người phía sau cậu ta cũng không ai thèm liếc nhìn anh ta, tất cả mọi người đều nhìn về phía tên kia, thần sắc của bọn họ đều vô cùng kích động.
Đây là, chuyện gì thế này?
Liễu Văn Ba há hốc miệng, mặt mũi anh ta tràn đầy vẻ mờ mịt.