Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 63 - Chương 63: Suýt Nữa Thì Hôn!

Chương 63: Suýt nữa thì hôn! Chương 63: Suýt nữa thì hôn!

Diệp Mặc ra khỏi bệnh viện, lập tức đi thẳng đến chợ bán thức ăn gần nhà Tô Ngọc Tình.

Đã từng đến đây một lần nên lần này Diệp Mặc rất quen thuộc, nhanh chóng mua xong đồ ăn rồi đi thẳng đến nhà của Tô Ngọc Tình.

Diệp Mặc vừa vào cửa thì hơi sửng sốt một chút.

Tô Ngọc Tình đang mặc một bộ lễ phục rất hoa lệ, là một bộ váy dài màu đen, phía trên còn được điểm xuyết bởi vài mảnh vỡ kim cương sáng lấp lạnh, sáng chói hoa lệ.

Cổ áo lễ phục rất thấp, lộ ra một mảng lớn trắng như tuyết và khr rãnh sâu hun hút.

Đi xuống chút nữa là cái eo nhỏ như rắn nước và cặp mông đầy đặn sung mãn vểnh lên rất cao…

Bộ lễ phục này, cực kỳ tôn lên dáng người của nàng!

Nàng còn trang điểm rất tỉ mỉ, trên tai còn có một đôi khuyên tai bằng kim cương, trên cổ cũng đeo một sợi dây chuyền.

“Em….”

“A! Em đang thử quần áo, xem có còn mặc được hay không, bộ lễ phục này mua từ năm ngoái.”

Tô Ngọc Tình nói xong thì đưa hai tay ra sau lưng, muốn kéo khóa.

Diệp Mặc đánh giá từ trên xuống dưới một lần, cảm thấy hơi sợ hãi thán phục.

Bộ lễ phục này, phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ và dáng người ma quỷ của nàng thật sự là quá tuyệt vời!

“Ai u! Không kéo lên nổi, anh kéo giúp em với.”

Tô Ngọc Tình cố gắng một chút rồi từ bỏ, gọi Diệp Mặc tới giúp đỡ.

Diệp Mặc xoay người đi qua, nhìn thấy mảnh lưng trắng nõn xinh đẹp của nàng.

Lưng của nàng trơn bóng không tì vết, da thịt trắng đến mức khiến Diệp Mặc hoa của mắt.

Diệp Mặc cúi xuống một chút thì nhìn thấy hai bên eo nhỏ nhắn kinh người, bên dưới là hai cặp mông vểnh cao đang được bó sát bởi lớp vải mỏng manh.

Diệp Mặc nhìn đến đây thì hơi run lên.

“Sao thế?”

“Không, không sao.”

Diệp Mặc vội vàng vươn tay ra kéo khóa lên.

“Chậm thôi, hơi chật thì phải.”

Tô Ngọc Tình hô lên một tiếng, Diệp Mặc lập tức dừng lại.

“Không được rồi, bộ này quá nhỏ, mặc không nổi rồi.”

Tô Ngọc Tình cúi đầu nhìn một chút rồi thở dài: “Nhất định là em đã béo lên, em phải giảm béo thôi, bằng không thì không thể nào ghi hình được nữa rồi.”

“Em không béo mà.”

Diệp Mặc đi quanh nàng một vòng, chỉ thấy eo nàng rất nhỏ, trên bụng cũng không có chút thịt thừa nào, còn có cánh tay cũng rất tinh tế, không khác so với trước kia là mấy.

Sau khi ánh mắt hắn rơi vào cặp mông thì ngẩn ra một lúc.

Cái này đúng là hơi bị to!

Còn cả chỗ đó…

Tô Ngọc Tình cừi đầu nhìn một chút, bắt đầu ý thức được, lập tức đỏ mặt lên.

“To như vậy để làm gì chứ, còn không mặc nổi quần áo!” Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Như thế thì mới đủ sữa, rất tốt cho bọn nhỏ.”

Diệp Mặc cười nói: “Đúng rồi, em đã hết đau chưa?”

“Cũng đỡ nhiều rồi, nhưng chắc phải một hai hôm nữa mới khỏi hẳn được.” Tô Ngọc Tình lắc đầu nói.

“Anh đi nấu cơm trước, rồi lát nữa sẽ pha sữa cho bọn nhỏ.”

Diệp Mặc cầm theo mấy túi thực phẩm đi vào nhà bếp, bắt đầu chuẩn bị.

Tô Ngọc Tình đi đến trước gương, nhìn trước nhìn sau một chút rồi hơi bất đắc dĩ lắc đầu. Sau đó trở về phòng thay một bộ lễ phục khác, bắt đầu thử từng bộ từng bộ lễ phục một.

…..

“Diệp Mặc, anh thấy bộ này có đẹp không?”

“Bộ này thì sao? Có phải hơi lộ rồi không?”

Mỗi khi Tô Ngọc Tình đổi một bộ lễ phục đều đi ra cho Diệp Mặc nhìn xem.

Diệp Mặc nhìn đến hoa cả mắt.

Tất cả các loại phong cách và kiểu dáng nàng đều có, có kiểu như tiên nữ hạ phàm, có kiểu lại nóng bỏng thành phục, khiến cho Diệp Mặc nhìn đến mê mẩn.

“Quá đẹp! bộ này cũng tuyệt vời!”

Diệp Mặc liên túc gật đầu.

Với nhan sắc và dáng người của nàng thì có quấn một khối vải rách cũng đẹp.

Sau khi thay hơn 20 bộ thì Tô Ngọc Tình mới dừng lại, bắt đầu thu dọn quần áo.

“Chỉ còn mặc vừa được vài bộ, em phải đặt thêm mấy bộ nữa mới được.” Tô Ngọc Tình ngồi ở phòng khách, hơi ủ rũ.

Nàng không ngờ rằng sinh con xong thì quần áo cũ đều không mặc nổi.

“Sau này anh sẽ làm cho em mấy bộ.”

Diệp Mặc vừa xào thức ăn vừa nói.

“Anh á?” Tô Ngọc Tình khẽ giật mình.

Tiếp đó, nàng mới phản ứng được, đúng là Diệp Mặc biết làm quần áo.

Diệp Mặc đã làm rất nhiều quần áo ‘quốc phong’ cho bọn nhỏ, đều cực kỳ xinh đẹp.

Cũng bởi vì Diệp Mặc, nên hiện giờ trong nước đã nhấc lên phong trào cho trẻ nhỏ mặc quần áo ‘quốc phong’.

“Anh biết làm lễ phục không?” Tô Ngọc Tình hơi chần chờ mới hỏi.

“Biết chứ! Em thích kiểu dáng gì anh cũng làm được.” Diệp Mặc cười nói.

“Thế sau này anh làm mấy bộ cho em xem thử, kiểu dáng phong cách gì cũng được, không quan tâm là ‘quốc phong’ hay là phong cách Tây, chỉ cần đẹp là được.” Tô Ngọc Tình cười nói.

“OK! Lát nữa anh cho anh số đo của em, khi nào về anh sẽ làm.” Diệp Mặc nói.

“Vậy thì phải làm phiền anh rồi! Nhà thiết kế Diệp ạ.”

Tô Ngọc Tình hé miệng xinh xắn cười nói.

“Quá khen quá khen!”

Một lát sau, Diệp Mặc làm xong đồ ăn rồi bê lên bàn.

“Em sắp phải làm việc rồi đúng không?”

Đang ăn cơm, thì Diệp Mặc hỏi.

“Ừm! Chắc khoảng năm sáu ngày nữa thôi, thế nên hôm nay em mới thử quần áo chứ.” Tô Ngọc Tình gật đầu.

“Thế em còn ở đây không?”

“Ừm! Lần này chị Mạn Ny chọn phòng thu âm ở chỗ này, cho nên em cũng không cần phải đi nơi khác nữa, chỉ là khi đó hơi bận rộn, có thể buổi tối cũng không về được, không thể chăm sóc cho bọn nhỏ được.” Tô Ngọc Tình nói.

“Em yên tâm! Có anh ở đây rồi mà.” Diệp Mặc cười nói.

Diệp Mặc đã là một vú em chuyên nghiệp rồi, một người cũng có thể chăm sóc cho hai đứa nhỏ.

“Vâng! Chuyện này giao cho anh, em cũng rất yên tâm.” Tô Ngọc Tình gật đầu.

Sau đó nàng nâng mắt lên nhìn người thanh niên trước mặt này, bỗng nhiên cười một tiếng. Sự lựa chọn của nàng không hề sai, anh ấy đúng là một người cha tốt.

Bình Luận (0)
Comment