Diệp Mặc nhận lấy cốc trà sữa, uống một ngụm, rất ngọt ngào, còn có một cỗ hương thơm đặc biệt.
Đó là mùi vị của son môi trên môi nàng.
Hai người dạo bước, vừa đi vừa trò chuyện.
[Đinh! Nhiệm vụ hoàn thanh, đang chọn phần thưởng…]
[Chúc mừng ký chủ, thu hoạch được quyền sở hữu khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang.]
“Khách sạn à!” Diệp Mặc hơi kinh ngạc.
Phần thưởng ngẫu nhiên lần trước là một tòa nhà, lần này lại là khách sạn.
Sau khi đi dạo thêm một lúc nữa thì hai người mới về nhà, Diệp Mặc cho hai đứa nhỏ ăn no, rồi rất vất vả mới dỗ được chúng đi ngủ.
“Anh về đây! Em đi ngủ sớm một chút.” Diệp Mặc tạm biệt rồi đi ra.
Diệp Mặc về đến phòng làm việc, bắt đầu lên mạng tìm tòi về khách sạn Độ Giả ở Duyệt Vân Trang.
Đây là một khách sạn đỉnh cấp, nằm ở trong núi như một khách sạn nghỉ dưỡng, vị trí không xa với Hồ Phỉ Thúy. Phòng rẻ nhất trong khách sạn cũng phải hai ba nghìn NDT một đêm, khá là đắt đỏ.
“Cũng không tệ lắm.”
Diệp Mặc nhìn mấy tấm ảnh chụp của khách sạn, cảm thấy khá hài lòng.
“Vừa hay, khi cha mẹ đến có thể dẫn đến đó.”
Căn nhà ở Thiên Thủy Nhã Uyển hơi nhỏ, cũng quá đơn sơ, còn biệt thự ở Hồ Phỉ Thúy thì Diệp Mặc chưa biết giải thích thế nào, cho nên sắp xếp hai người họ ở khách sạn là tốt nhất.
….
Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc gọi điện thoại cho cha mẹ.
“Thật sao? Chúng ta có thể gặp mặt cháu trai cháu gái rồi à?”
Cha Diệp đang nhàn nhã ngồi xem TV, nhận điện thoại xong thì đứng phắt dậy.
Cha Diệp hết sức hưng phấn và kích động, đến mức khuôn mặt đỏ bừng.
“Cháu trai và cháu gái gì?”
Mẹ Diệp từ trong phòng ngủ đi ra.
“Tiểu Mặc nói rằng chúng ta có thể đi gặp mặt bọn nhỏ rồi.” Cha Diệp hưng phấn nói.
“Thế á? Quá tốt rồi.” Mẹ Diệp vỗ tay một cái, cũng hết sức kích động.
“Khi nào thì đi.” Nàng vội vàng hỏi.
“Ngày mai, chúng ta đi qua chỗ Diệp Mặc! Bọn nhỏ còn bé, không tiện đi quá xa.” Cha Diệp cười nói.
“Mau mau, mau đặt vé đi! Còn phải đi mua vài thứ nữa.” Mẹ Diệp mặt mày hớn hở nói.
Diệp Mặc nói chuyện điện thoại xong thì tiếp tục luyện tập, đến gần trưa thì lại chạy đến nhà Tô Ngọc Tình nấu cơm, hắn nói cho Tô Ngọc Tình biết ngày mai cha mẹ mình sẽ đến để gặp mặt bọn nhỏ.
Lúc chiều, Diệp Mặc nhận được một tin nhắn kết bạn.
“Anh Diệp!”
Diệp Mặc vừa đồng ý đối phương đã rất nhiệt tình.
“Ai thế?” Diệp Mặc hơi khó hiểu.
“Là em, Tiểu Hồ đây.”
Diệp Mặc liền nhớ lại, chẳng phải đây là vị công tử họ Hồ suốt ngày mặc âu phục màu hồng sao.
“Có chuyện gì thế?”
“Cũng không có việc gì, em chỉ muốn mời anh uống rượu thôi! Buổi tối đến quán bar của em làm vài chén rượu đi! Hôm nay quán em có chương trình mới, mời rất nhiều người đến để cổ động, mỹ nữ cũng rất nhiều.” Tiểu Hồ trả lời.
“Không có hứng thú.” Diệp Mặc từ chối dứt khoát.
…..
Nhưng đến tối, Diệp Mặc lại có mặt.
“Anh Diệp, tên Lý Vĩ lần trước đã trêu chọc anh nói muốn bồi tội với anh! Em còn đánh cược với tên đấy là anh sẽ đến, anh mà không đến thì em sẽ mất hết mặt mũi mất.”
“Anh, van cầu anh mà.”
Diệp Mặc chỉ biết im lặng.
“Được rồi được rồi.”
Vì không chịu nổi sự quấy rối của Hồ Nhất Phàm, nên Diệp Mặc đành phải đồng ý.
Hơn 10 giờ, Diệp Mặc lái xe đi đến quán bar.
Đỗ xe xong thì Diệp Mặc đi đến cửa.
“Anh Diệp, anh đến rồi.”
Hồ Nhất Phàm đã chờ ở đây từ lâu, thấy Diệp Mặc đến liền chạy chậm lên tiếp đón.
“Anh Diệp, thật sự xin lỗi anh.”
Phía sau Hồ Nhất Phàm là thanh niên mặc đồ Hip hop, cậu ta cũng chạy đến khom người xin lỗi.
“Thôi bỏ đi.” Diệp Mặc khoát tay.
Loại công tử đi đùa giỡn phụ nữ này Diệp Mặc cũng hơi xem thường, nhưng mà người ta cũng xin lỗi rồi, coi như là cho công tử Hồ Nhất Phàm này chút mặt mũi vậy.
“Cảm ơn anh Diệp.” Lý Vĩ lập tức kích động không thôi.
“Người kia là ai thế? Đẹp trai quá.”
“Người bên cạnh hình như là ông chủ Hồ của quán bar này, sai anh ta lại cung kính khách khí với người kia thế nhỉ, người kia có thân phận gì đây?”
Rất nhiều ánh mắt đều dồn về phía cửa, tất cả đều tràn đầy kinh ngạc và tò mò.
Càng có một ít có gái hiện lên vẻ mặt thèm thuồng khi nhìn thấy gương mặt của Diệp Mặc.
“Anh Diệp, đi vào ngồi thôi, em đã sắp xếp xong xuôi rồi, anh muốn uống gì cũng được, hôm nay em mời khách, anh muốn bao nhiêu cô nàng cũng có thể sắp xếp được.”
Hồ Nhất Phàm nhiệt tình dẫn Diệp Mặc đi vào.
Phía trước còn cón một loạt nhân viên an ninh mở đường, trông hết sức khí thế.
Vào đến bên trong, Diệp Mặc ngồi xuống ghế dài, nhìn chung quanh một vòng, quả nhiên là có rất nhiều mỹ nữ, đều ăn mặc rất mát mẻ khiêu gợi, từng đôi từng đôi chân dài hết sức quấn hút.
“Hả?”
Đột nhiên, ánh mắt của Diệp Mặc dừng lại trên người của một cô gái trong số đó.
Cô gái này, Diệp Mặc nhận ra, chính là vị mỹ nữ đã đi xem mắt với hắn hôm trước, Tần Lộ.