“Xem thử đi. . .!”
Tống Duẫn Chân cảm thấy hơi tò mò, cho nên ấn vào tài khoản này xem.
“Đây là. . .vẽ tranh à?” Nàng thấy mấy video có trang bìa là một bức tranh, toàn bộ đều là vẽ hai đứa bé rất dẻ thương.
Nhìn qua còn tưởng rằng ảnh chụp, nhưng sau khi nhìn kỹ thì mới nhận ra đây là tranh vẽ.
“Giống y như thật luôn này!” Tống Duẫn Chân thán phục một câu.
Nàng ấn mở một video ra xem, một lát sau thì càng líu lưỡi.
Khi còn đi học thì nàng cũng đã từng học qua mỹ thuật, cho nên cũng hiểu một ít về vẽ tranh, và cũng hiểu các loại trường phái và bút pháp, nên tất nhiên cung hiểu loại tranh sơn dầu chủ nghĩa siêu tả thực này.
Đôi tay trong video này vô cùng linh xảo, kỹ năng vẽ cũng cực kỳ thượng thừa.
“Khoan đã, hai đứa bé này. . .”
Tống Duẫn Chân xem một lúc, thì bỗng nhiên nhận ra hai đứa bé này có vài phần quen mắt, nàng nghĩ lại một lát, thì cảm thấy rất giống với hai đứa bé mình vừa gặp xong, chẳng qua là, hai đứa trong tranh hơi nhỏ hơn một chút.
“Đây. . . đây là Diệp tiên sinh sao?”
Tống Duẫn Chân giật mình trong chốc lát, rồi bỗng nhiên bật thốt lên một tiếng, mặt mũi nàng tràn đầy vẻ kinh ngạc, chấn động và khó tin.
Đôi mắt đẹp của nàng đã trợn to, nàng chỉ cảm thấy không thể tin nổi, thậm chí còn cảm thấy hơi hoang đường.
Đây. . . đây làm sao có thể là Diệp tiên sinh được chứ!
Tài khoản này có hơn 100 triệu hơn cơ mà!
Đây là một idol trên mạng cực kỳ nổi tiếng của Hoa quốc, trong những video này không chỉ có vẽ tranh, mà còn có rất nhiều loại thủ công, thậm chí còn có làm quần áo, chứng tỏ đây là một người cực kỳ tài hoa, không thể nào là Diệp tiên sinh đâu!
Dù sao. . . Diệp tiên sinh cũng nhiều tiền như vậy cơ mà!
“Còn chơi cả nhạc cụ, ca hát nữa này. . . đến cùng. . . có gì anh ta không biết không?”
Tống Duẫn Chân càng kéo xuống xem thì tâm thần của nàng càng chấn động và kinh ngạc.
Tài khoản này. . . là thật sao?
Hay là. . .do rất nhiều người cùng làm ra?
Nhưng mà không đúng! Tất cả video đều là đôi tay này, lẽ nào. . .đây đều là một người làm ra?
Vậy người này. . . là loại quái vật nào chứ!
Tống Duẫn Chân xem một lúc thì đôi môi đỏ căng mọng của nàng đã há hốc ra, mãi không ngậm lại được.
Nàng lại mở mấy video vẽ tranh gần đây, sau khi xem kỹ một chút, thì suy nghĩ mà nàng cảm thấy là cực kỳ hoang đường kia lại xuất hiện, còn càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Có lẽ. . . quái vật này. . . chính là Diệp tiên sinh rồi!
“Vú Em Tân Thủ?”
“Cái tên này, còn cả hai đứa bé này. . .”
Đôi mày của Tống Duẫn Chân nhíu chặt lại.
Nàng vẫn cảm thấy rất kho tin, cảm thấy rất hoang đường.
Rõ ràng Diệp tiên sinh đã nhiều tiền, dáng dấp lại còn đẹp trai như vậy, làm sao còn có thể có tài hoa như quái vật thế này chứ? Còn có thể hấp dẫn hơn 100 triệu fan ở trên internet nữa!
Ban nãy, Diệp tiên sinh nói rằng mình live stream cho vui thôi, nàng cũng cảm thấy Diệp tiên sinh làm để giết thời gian thôi, nên sẽ chỉ là một tài khoản bình thường thôi, nhưng mà không ngờ. . .
Bỗng nhiên, Tống Duẫn Chân cười khổ một tiếng.
Xem ra, đây chính là Diệp tiên sinh rồi!
Nàng không thể nào nhìn nhầm hai đứa bé này được.
Với lại, trong những video này còn có vài video làm đồ ăn, mà Diệp tiên sinh cũng là một người rất am hiểu chuyện nấu nướng này.
Hô!
Rất lâu sau, Tống Duẫn Chân mới tỉnh táo lại, nàng lại nghĩ đến Diệp tiên sinh thì có một loại cảm giác không chân thực xuất hiện.
Diệp tiên sinh nhiều tiền, lại còn có tài hoa kinh người, cộng thêm một gương mặt đẹp đến mức không thể dùng ngôn ngữ để hình dung kia nữa. lẽ nào. . . trên đời này thật sự có một người hoàn mỹ như vậy sao?
Nàng vẫn luôn nghĩ rằng, loại người này chỉ tồn tại trong trí tưởng tượng của mình mà thôi.
Sau đó, Tống Duẫn Chân lại cau mày lại.
Diệp tiên sinh càng hoàn mỹ, thì nỗi tiếc nuối trong lòng nàng lại càng mãnh liệt hơn.
“Thật sự là quá đáng tiếc!”
Tống Duẫn Chân lại hít một hơi, tâm thần của nàng đã có chút phức tạp.
“HÌnh như anh ta chưa live stream. . .”
Tống Duẫn Chân xem thêm vài video, rồi ấn theo dõi, sau đó mới lui ra ngoài, rồi bắt đầu đi dạo bốn phía để làm quen với ứng dụng này.
Mười một giờ hơn, xe đã đến sân bay.
Tống Duẫn Chân đi vào sân bay chờ khoảng nửa tiếng, sau đó thì leo lên chiếc máy bay Gulfstream của mình.
Tống Duẫn Chân chợp mắt một lúc, hơn hai tiếng sau, chiếc máy bay hạ cánh xuống sân bay thủ đô nước H.
Tống Duẫn Chân vừa xuống máy bay thì đã có đoàn xe chờ sẵn bên dưới.
“Hội trưởng!”
Tống Duẫn Chân đi qua, trước khi lên xe còn hỏi một câu: “Tên khốn kia thế nào rồi?”
“Anh ta đã tự tìm một bệnh viện để chữa trị rồi, nhưng chắc chắn là không có hy vọng!” Có người cung kính lên tiếng.
“Ừm!” Tống Duẫn Chân gật đầu hài lòng, rồi mới ngồi vào trong xe.