Vừa Bị Từ Hôn! Siêu Cấp Thiên Hậu Mang Em Bé Đến Ngăn Cửa (Bản Dịch)

Chương 90 - Chương 90: Làm Đồ Ăn Cho Bọn Nhỏ (2)

Chương 90: Làm đồ ăn cho bọn nhỏ (2) Chương 90: Làm đồ ăn cho bọn nhỏ (2)

Mặt mũi Chu Tử Huyên tràn đầy ngơ ngác đứng ở phía ngoài đám người.

Chu Tử Huyên không thể tin nổi, vậy mà Hoàng Y Y này lại có một người anh họ giàu có như vậy.

Sắc mặt nàng không ngừng thay đổi, lúc xanh lúc đỏ, trong rất đặc sắc.

Ngay sau đó, nàng lại thấy hơi tiếc nuối.

Người ta có một vị anh họ lợi hại như vậy, nếu như mình nịnh bợ nàng một chút, nói không chừng còn có thể thơm lây, nhưng giờ thì tốt rồi, cái gì cũng không chiếm được.

……

[Đinh! Chúc mừng ký chủ, kỹ năng Trù Nghệ(nấu nướng) đã thăng cấp.]

Diệp Mặc trở về nhà Tô Ngọc Tình, vừa làm cơm xong thì liền nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên.

Diệp Mặc cũng không bất ngờ.

Ngày nào Diệp Mặc cũng sử dụng kỹ năng Trù Nghệ này, cũng nên thăng cấp.

Đây là kỹ năng thứ hai được thăng cấp, cái trước là Thủ Công.

Đến bây giờ thì Diệp Mặc đã có hai kỹ cấp {Tinh thông} là :Thủ Công và Trù Nghệ.

“Thử làm một món ăn xem sao.”

Diệp Mặc làm món trứng xào cá chua đơn giản nhất.

“Đúng thật là có sự bất đồng rất lớn.”

Làm xong đồ ăn, Diệp Mặc nếm thử một miếng rồi hơi gật đầu.

Sau khi kỹ năng Trù Nghệ thăng cấp thì đồ ăn Diệp Mặc làm ra trở nên ngon hơn, và thơm hơn rất nhiều.

“Sao món trứng hôm nay ngon thế.”

Tô Ngọc Tình thưởng thức món trứng xào cà chua thì hơi kinh ngạc.

Nàng không ngờ rằng một món trứng xào cà chua đơn giản lại có thể ngon đến mức độ này.

“Làm nhiều nên quen tay, tất nhiên càng ngày càng ngon rồi.” Diệp Mặc cười nói.

Tô Ngọc Tình nhất thời kinh ngạc.

Trù Nghệ dễ dàng tăng lên như vậy sao?

Vì sao dì Vân nấu ăn nửa đời rồi mà vẫn không bằng Diệp Mặc?

“Lợi hại.” Tô Ngọc Tình nhoẻn miệng cười, tán dương.

Sáng sớm hôm sau, Diệp Mặc dậy rất sớm.

Hắn đi đến chợ bán thức ăn.

Hôm nay, Diệp Mặc không chỉ muốn làm đồ ăn cho người lớn, mà còn muốn làm vài món phụ cho bọn nhỏ ăn nữa.

Bọn nhỏ chỉ uống sữa bột thế cũng không tốt.

Diệp Mặc cũng chưa biết nên làm thứ gì, nên cái gì cũng mua một ít, bí ngô, cà rốt, cà chùa, các loại rau xanh… sau đó Diệp Mặc lại đi đến tiệm trái cây, mua rất nhiều loại hoa quả.

Về đến nhà, Diệp Mặc bắ đầu nghiên cứu.

……

Cạch cạch cạch----

Trong phòng bếp, truyền ra những âm thanh rất có tiết tấu.

Diệp Mặc đang đeo tạp dề cắt cà rốt.

Trong phòng khách, bỗng nhiên có tiếng bước chân nhè nhẹ, rất nhanh đã đi đến cửa phóng bếp.

Diệp Mặc quay người lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp động lòng người.

Tô Ngọc Tình vừa mới ngủ dậy, tóc tai vẫn hơi lộn xộn, nhưng việc này không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nàng.

Nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, dáng người bốc lửa như ẩn như hiện, dưới đường cong kinh người là chiếc eo thon yêu kiều, bằng phẳng bóng loáng, không chút thịt thừa nào, lại thêm một đôi chân ngọc thon dài trơn bóng không tì vệt, quả thật là đẹp không sao tả xiết.

“Chào buổi sáng.”

Tô Ngọc Tình quay về phía Diệp Mặc nở ra một nụ cười xinh đẹp.

“Ừm, chào buổi sáng.” Diệp Mặc cũng cười.

“Anh đang làm gì thế?”

Nàng trực tiếp đi vào, cơ thể dán lên người Diệp Mặc, cúi xuống nhìn đống rau củ quả ở dưới.

Diệp Mặc hit một hơi, hắn có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt từ trên người nàng truyền đến, còn cả mùi vị của sữa rất đặc biệt này nữa.

“Sao có nhiều rau xanh và hoa quả thế này.”

“Anh làm vài món phụ cho bọn nhỏ ăn.” Diệp Mặc nói.

“Ừm, vất vả cho anh rồi.” Tô Ngọc Tình hơi giật mình.

“Em có thể nếm thử một chút không…?”

Nàng hé miệng cười, dùng một giọng nũng nịu để nói.

“Tất nhiên là được rồi.” Diệp Mặc gật đầu.

Tô Ngọc Tình vươn tay ra, hai ngón tay trắng nhón lấy một miếng thanh long, nhấc lên, thả vào trong miệng.

“Ừm! Rất ngọt.”

Sau đó, nàng lại nói: “Anh cũng nếm thử đi.”

Tô Ngọc Tình nói xong thì nhón tiếp một miếng thanh long, đưa đến bên miệng của Diệp Mặc.

Diệp Mặc hơi giật mình, nhưng vẫn há miệng ra, để cho nàng đưa miếng thanh long vào trong miệng.

“Sao nào, có ngọt không?” Tô Ngọc Tình cười xinh rất đẹp nói.

“Đúng là rất ngọt.” Diệp Mặc cười nói.

Tô Ngọc Tình cứ đứng như vậy nhìn Diệp Mặc, hé miệng cười không ngừng.

Bỗng nhiên, nàng nghiêng người, nhẹ nhàng hôn một cái lên gương mặt của Diệp Mặc.

Còn không chờ Diệp Mặc kịp phản ứng, Tô Ngọc Tình lập tức chạy ra ngoài, trước khi ra còn quẳng lại một câu: “Em đã đánh răng rồi nha.”

Nàng nói xong thì đi vào phòng xem hai đứa bé.

Diệp Mặc ngơ ngác một chút, rồi bật cười.

Hắn lại tiếp tục công việc của mình.

Nghiên cứu hơn nửa tiếng, Diệp Mặc bắt đầu chọn vài loại rau xanh và hoa quả có vị tương đối tốt, rồi xay nhuyễn chúng ra.

“Thử cho bọn nhỏ nếm thử xem sao.”

Diệp Mặc ăn thử một miếng, thấy hương vị cũng rất khá, sau đó hắn liền cầm đi cho bọn nhỏ ăn thử.

Hai đứa bé có vẻ rất thích món này, thìa thứ nhất đưa lên đã thuận lợi nuốt xuống, nhất là Nặc Nặc, còn có vẻ rất vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment