Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, thân thể hơi mập mạp tiến lên, khom người, cười lấy lòng nói: “Diệp tiên sinh, ngài có gì cần dặn dò ạ?”
Diệp Mặc nói: “Mấy người muốn điều chỉnh giá cả đúng không? Tôi chỉ nói giúp tổng giám đốc Lạc vài câu thôi!”
Người đàn ông kia khẽ giật mình, hoảng hốt nói: “Điều. . .điều chỉnh giá cả? Không có. . . tuyệt đối không có chuyện này, cũng sẽ không bao giờ có chuyện này!”
Diệp Mặc vươn tay vỗ vỗ vai người này, cười nói: “Vậy sao? Như thế là tốt nhất!”
Hai chân người này mềm nhũn, suýt nữa thì ngã ra đất.
Anh ta cũng nghe thư ký Park nói đến vị này, cũng biết vị này đáng sợ đến mức nào, chỉ cần vị này nói một câu thì anh ta có thể bị mất việc, thậm chí, còn có thể quyết định sống chết của anh ta.
Vị này chính là một nhân vật đáng sợ không thua kém gì hội trưởng Tống!
Diệp Mặc vung tay, thản nhiên nói: “Vậy thì ra ngoài đi thôi!”
“Vâng vâng!” Người kia khẽ khom người, rồi vội vàng xoay người, dẫn người ra ngoài, lúc ra cửa còn lau mồ hôi trên trán, sắc mặt cũng hoàn toàn trắng bệch.
Ba!
Cửa đóng lại.
Trong phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh như tờ.
Trừ Diệp Mặc ra, thì tất cả mọi người đều hiện lên vẻ hoảng hốt, từng đôi mắt đều trừng to, tràn đầy kinh hãi đến cực hạn và khó tin.
Đến cùng thì vị này có lai lịch gì? Tại sao ngay cả đám người nước H kia cũng sợ vị này như vậy?
Ánh mắt của bọn họ lại tập trung lên người người thanh niên kia, nhưng trong lòng lại vô cùng tò mò.
“Ừm! Chỉ là mua một ít cổ phiếu của tập đoàn bọn họ thôi!” Diệp Mặc thấy ánh mắt nghi ngờ và kinh ngạc, chấn động của người ngọc bên cạnh thì liền giải thích một câu: “Chính là tập đoàn LT ý, hiện giờ tôi có 10% cổ phần, đứng hàng thứ hai!”
Lạc Băng Nhan nghe xong thì đôi môi đỏ lại há ra, đôi mặt đẹp cũng trợn tròn.
Trong khoảnh khắc, đầu óc của nàng bị chấn động đến mức trống rỗng.
10% cổ phần? Lại là của tập đoàn LT có giá trị thị trưởng 1000 tỷ kia? Đây. . . đây phải là bao nhiêu tiền chứ? Tính ra, thì ít nhất cũng phải 100 tỷ rồi!
Chỉ tính cổ phần thôi mà đã nhiều tiền như vậy rồi, vậy cuối cùng anh ấy có bao nhiêu tiền chứ?
“Sếp. . . sếp Lạc, 10% là bao nhiêu tiền?” Lâm Khê ở một bên lúng túng hỏi.
Lạc Băng Nhan lấy lại tinh thần, nhỏ giọng nói: “Khoảng tầm . . .100 tỷ đi! Cổ đông lớn nhất của tập đoàn LT cũng chỉ có hơn 12% cổ phần một chút mà thôi!”
Lâm Khê lập tức há hốc miệng.
Đám người trong phòng nghe thấy lời này thì cũng run lên, không ít người còn hít một hơi khí lạnh, thần sắc đã kinh hãi đến cùng cực.
Xem ra ông chủ Đinh kia nói không sai chút nào, vị này thật sự quá nhiều tiền.
Mà Hứa Minh Huyên kia thì chỉ ngồi yên tại chỗ, mặt đã không còn biểu cảm gì.
Anh ta đã chết lặng!
Vốn cho rằng, chỉ là một phú nhị đại bình thường, nào ngờ lại là một vị đại lão có lai lịch kinh khủng như vậy, tại sao Tổng giác đốc Lạc lại quen biết một nhân vật ghê gớm như vậy chứ?
Điều còn kỳ lạ hơn là, tên này đã có thân phận kinh khủng như vậy, thế mà lại còn tự mình tiếp rượu khách khứa trong khách sạn mới chết chứ!
Nửa ngày sau, anh ta mới hồi phục tinh thần, trong lòng lại hơi ảo não.
Kế hoạch của anh ta đã đi tong rồi!
Nhưng giờ phút này, không phải lúc lo nghĩ chuyện này, anh ta giương mắt lên xem, rồi lại cấp tốc cúi đầu xuống, cũng không dám lên tiếng, cũng không dám nhìn lung tung nữa, chỉ sợ tên kia sẽ nhớ đến mình.
“Thực lực của Diệp tiên sinh, quả nhiên là quá mạnh mẽ!” Sếp Lưu kia thầm than một tiếng, trên mặt lại càng nóng bỏng hơn vài phần.
“Lạc tiểu thư, cũng đủ rồi! Tôi phải đi xem bọn nhỏ rồi, quản lý Lý vẫn đã trông chúng lâu rồi! Tôi phải đi xem một chút mới yên tâm!”
Diệp Mặc lại uống thêm vài chén rồi mới đứng dậy chào tạm biệt.
“A!” Lạc Băng Nhan hơi giật mình, nàng còn định mở miệng giữ lại, nhưng lời đến bên miệng thì vẫn không nói ra, người ta đã nói đến bọn nhỏ rồi, nên nàng cũng không thể cưỡng cầu được.
“Được!” Nàng chợt hé miệng cười xinh đẹp, rồi gật đầu.
“Sếp Lưu, ông ngồi uống thêm vài chén với Lạc tiểu thư nhé, tôi đi trước đây!” Diệp Mặc vỗ vỗ vai sếp Lưu một cái, rồi trực tiếp đi ra ngoài.
“Được được! Diệp tiên sinh đi thong thả!” Sếp Lưu khom người tiễn người ra đến cửa, sau khi quay về bàn rượu thì quay sang nói với Lạc Băng Nhan, sắc mặt ông ta có chút cổ quái: “Diệp tiên sinh đã có con rồi à?”
Ông ta còn tưởng rằng vị này và Diệp tiên sinh có gì đó chứ!
“Đúng vậy!” Lạc Băng Nhan vẫn nhìn ra cửa như cũ, đôi mắt đẹp của nàng hơi ảm đám, rất lâu sau, nàng vẫn không nỡ mà thu hồi ánh mắt, liền cầm chén rượu trước người rồi rầu rĩ uống, uống một chén lại tiếp một chén, không ngừng nghỉ.
“Đáng tiếc!” Sếp Lưu lắc đầu một cái.
“Đúng là rất đáng tiếc!” Lâm Khê ở một bên cũng than một tiếng, cô nhìn thấy dáng vẻ rầu rĩ không vui của sếp Lạc nhà mình thì trong lòng cũng than thở.
Nếu như là người khác, thì sếp Lạc sẽ có phần thằng rất lớn, nhưng tiếc là vị kia lại là Tô Thiên Hậu, nữ thần quốc dân, là giấc mộng của biết bao nhiêu đàn ông, cho nên mặc kệ cô tính toán ra sao, thì sếp Lạc nhà mình vẫn không có chút phần thắng nào.