Vừa Gặp Đã Yêu: Độc Sủng Vợ Bé Nhỏ

Chương 30


Toà nhà Empire Phong Vân.

Cố Kiếm Nam đứng dưới toà nhà Empire, muốn đi vào nhưng lại bị nhân viên an ninh giữ lại.

Thưa ông, không có giấy tờ tuỳ thân và không hẹn trước, ông không thể vào được!”
Sắc mặt Cố Kiếm Nam vô cùng khó coi nhìn mấy người bảo vệ đang kéo mình lại, anh đường đường là tổng giám đốc của Cố Thị, giờ lại bị hai tên bảo vệ nhỏ này chặn lại, càng nghĩ sắc mặt càng trở cùng anh chỉ có thể hạ giọng nói: “Hai vị đại ca à, làm phiền cho tôi qua đi, tôi chỉ đến gặp tổng giám đốc Diệp nói chuyện hợp tác, tôi bảo đảm bàn xong chuyện hợp tác, thì sẽ không thiếu phần của hai anh.

Biểu cảm của anh đầy vẻ nịnh nọt, đáng tiếc, hai nhân viên bảo vệ vẫn ngó lơ.

Còn không nghĩ xem bọn họ là ai chứ, nhân viên an ninh của Empire Phong Vân có thế giống với nhân viên chỗ khác hay sao? Thái độ làm việc của họ chắc chắn ở thành phố A này không ai sánh kịp, muốn bước qua họ mà đi vào sao, không có cửaI Cố Kiếm Nam thấy ý định của mình không thành, trong lòng liền nảy ra chủ ý khác.

Một lúc sau, một người đàn ông mặc bộ đồ chuyển phát nhanh đến gần Empire Phong Vân.

Vành mũ rất lớn, gần như che kín cả khuôn mặt.

Bảo vệ giữ anh lại, không chút biểu cảm nói: “Ngẩng đầu lên cho chúng tôi xem”
Người đàn ông châm chậm ngẩng đầu, nhìn vết bẩn kinh tởm trên gương mặt anh ta, hai nhân viên an ninh liền chán ghét phẩy phẩy tay: “Nhanh vào đi Vào trong đặt đồ ở quầy lễ tân, nhanh rồi ra ngoài đói”
Người đàn ông gật đầu liên tục, cầm theo đồ lập tức đi vào.

Anh đi vào bên trong toà nhà, nhanh chóng đi về phía thang máy.

Vừa vào trong thang máy, anh liên tháo chiếc mũ trên đầu xuống, cởi bỏ bộ đồ trên người, để lộ bộ vest chỉnh tề.

Anh cầm điện thoại lên, nhìn những vết bẩn ghê tởm trên gương mặt mình, thiếu chút thì nôn, nhanh chóng cất điện thoại rồi đi thẳng về phía nhà vệ sinh.

Đến khi anh bước ra lần nữa, những bụi bẩn trên gương mặt đã được rửa sạch Se.

Không sai, anh chính là Cố Kiếm Nam, người đã giả dạng người chuyển phát lừa nhân viên an ninh để vào đây, anh thực sự không nghĩ ra cách nào khác mới đưa ra quyết định này.


Ngày trước anh nghe nói, vị tổng giám đốc bí ẩn của tập đoàn Empire Phong Vân này là tổng giám đốc Diệp, phòng làm việc của anh ta ở trên tầng 100 của toà nhà.

Cố Kiếm Nam chỉnh lại quần áo, nhanh chóng đi vào thanh máy.

Anh trực tiếp đi thẳng đến tầng 100, nhìn thang máy đang dần dần đi lên, trong lòng anh có chút kích động.

Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy vị giám đốc huyền thoại của tập đoàn Empire Phong Vân này, hôm nay anh đến là vì một lý do vô cùng quan trọng, không biết tại sao dạo gần đây tập đoàn Phong Vân luôn làm khó đến chuyện làm ăn của Cố Thị.

Nếu không phải vì như vậy, anh sẽ không bao giờ dùng cách này để vào trong toà Empire.

Hôm nay anh đến đây chính là muốn hỏi tổng giám đốc Diệp, chuyện này là thế nào, rốt cuộc là chỉ thị của anh ta, hay là do cấp dưới tuỳ tiện làm ra?
Hai người bảo vệ đầu cảm thấy có gì đó không đúng.

Một người lên tiếng: “Người chuyển phát ban nãy sao vẫn chưa ra nhỉ?”
Người còn lại cúi đầu nghĩ một lúc, đột nhiên quay đầu lại: ‘Không ổn rồi, anh ta là người mặc vest ban nấy!”
Người lên tiếng đầu tiên liền lo lắng, nhanh chóng cầm máy liên lạc và gọi quây lễ tân.

“Không ổn rồi, người ban nãy giả mạo người chuyển phát nhanh trà trộn vào đây rồi, anh ta có thể là người của công ty khác!”
Sau khi lễ tân nhận được thông tin, lập tức tìm Lâm Nhiên báo cáo.

Cố Kiếm Nam chưa đến tầng 100, Lâm Nhiên đã nhận ra anh qua camera.

Cố Kiếm Nam bước ra khỏi thang máy với nụ cười trên gương mặt, vẫn là dáng vẻ vội vàng như khi bước vào.

Có điều, khi anh vừa ngẩng đầu lên, nụ cười trên môi lập tức sững lại.

Lâm Nhiên đứng ở giữa, mỗi bên còn có hai nhân viên bảo vệ.

Năm người tạo thành một bức tường thịt vững chắc, Cố Kiếm Nam còn chưa nhìn rõ tầng 100 như thế nào liên nghe thấy giọng nói không chút biểu cảm của Lâm Nhiên: ‘Kéo người này ra ngoài!”

Cố Kiếm Nam bị nhân viên an ninh lôi ra ngoài, anh không cam tâm hét lớn: “Tôi phải gặp tổng giám đốc Diệp, buông tôi rai”
Đáng tiếc, nhân viên an ninh không nghe lời của anh ta, trực tiếp lôi anh ta ra ngoài.

Sau khi Cố Kiếm Nam bị kéo thẳng ra bên ngoài toà Empire, mấy người bảo vệ mới quay người trở lại vị trí.

Cảm xúc của anh không được ổn định, trên gương mặt còn thoáng nét âm u, đúng là người giàu có, quyền lực nên có thể đối xử với anh như vậy.

Chờ anh sát nhập Mạc Thị, anh không tin, Empire Phong Vân còn có thể nhằm vào anh mà làm khó, chẳng lẽ thành phố A này có thể để bọn họ một tay che trời sao.

Cố Kiếm Nam đến Empire Phong Vân, không chỉ không làm rõ được nguyên nhân tại sao bọn họ lại làm khó Cố Thị, mà căn bản đến gương mặt CEO của tập đoàn Empire Phong Vân cũng chưa được nhìn thấy, trong lòng anh bắt đầu nảy sinh ý nghĩ nham hiểm.

Tâng thứ 100 toà Empire.

Lâm Nhiên lặng lẽ đứng trước mặt Diệp Chung Giác.

Rất lâu sau Diệp Chung Giác mới ngấng đầu lên nhìn anh: “Ban nãy bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Lâm Nhiên hăng giọng, cẩn thận suy nghĩ trước khi nói: “Là thế này, Boss, ban nấy Cố Kiếm Nam giả mạo người giao hàng thâm nhập vào toà nhà, may là tôi kịp thời phát hiện đưa anh ta ra ngoài!”
Trên mặt Diệp Chung Giác hiện lên một nụ cười kì quái, Lâm Nhiên đột nhiên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, anh không kìm nổi tiếng gào thét trong lòng: “Boss, anh có thể đừng cười được không? Thật đáng sợi”
‘Kịp thời…, Diệp Chung Giác nhìn Lâm Nhiên ngâm nghĩ, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

‘Người đã lên đến tầng 100, cậu còn không biết xấu hổ nói kịp thời, tôi còn cảm thấy đỏ mặt thay cậu!”
Lâm Nhiên liền cảm thấy rùng mình, gương mặt buồn rười rượi: “Boss, tôi sai rồi, là lỗi của tôi, anh cứ xem như tôi không có công lao cũng có công sức mà tha thứ cho tôi lần này đi…”
Nhìn dáng vẻ Lâm Nhiên cố ý thể hiện ra, Diệp Chung Giác lặng lẽ lắc đầu, anh có phải nên trao cho Lâm Nhiên giải thưởng người trợ lý của năm không.

Anh nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Nhiên một cái, Lâm Nhiên đang định mở lời nói tiếp thì đột nhiên như bị mắc kẹt ở cổ họng.

Lâm Nhiên cười khan một tiếng, cuối cùng thốt ra được ba từ: “Tôi sai rồi!”
“Sai rồi còn không mau đi làm việc!”, Diệp Chung Giác lạnh lùng nói: “Sau này liệt Cố Kiếm Nam vào danh sách đen, bất cứ khi nào anh ta đến đầu không được gạp.


‘Vâng! Bossl”, Lâm Nhiên kiên quyết trả lời.

‘Được rồi, đi làm việc đi!”, Diệp Chung Giác xoa xoa trán, sao lại cảm thấy có chút đau đầu, hay là chiều qua cảm lạnh rồi, không thể như thế chứ.

Lâm Nhiên vừa định rời đi, đột nhiên dừng lại, quay người lại nhìn Diệp Chung Giác: ˆBoss, vậy sau này còn tiếp tục đối phó với Cố Thị không?”
‘Uhmf’, Diệp Chung Giác hờ hững uhm một tiếng.

Lâm Nhiên nhìn Diệp Chung Giác, anh không chắc về ý của Boss, tiếng uhm này mang theo bao nhiêu nghĩa chứ, anh đảo mắt, có lẽ là ý tiếp tục, nói cho cùng Boss cũng cho Cố Kiếm Nam vào danh sách đen rồi.

Sau khi Lâm Nhiên rời đi, Diệp Chung Giác đưa tay xem đồng hồ, đã hơn 4 giờ rồi, nhanh chóng tan làm thôi.

Thấy vẫn còn một số tài liệu cần xử lý, anh tăng tốc độ xem qua toàn bộ, cố hết sức xử lý xong toàn bộ văn kiện trước khi tan làm, sau khi hết giờ làm việc sẽ đi thắng đến toà soạn Phong Hàng đón Mạc Tố Tình về nhà.

Sắp đến giờ tan làm, điện thoại của Mạc Tố Tình reo lên.

Cô nhìn vào điện thoại thấy người gọi đến là Diệp Chung Giác liền ngẩn người.

Lệnh Hề Dao quay người nhìn thấy dáng vẻ sững sờ của cô: “Nghe đi, điện thoại kêu kìa, cậu ngẩn người ra đó làm gì?
Mạc Tố Tình khó xử nhìn cô, dùng khẩu hình miệng nói ba từ: “Diệp Chung Giác…”
Lệnh Hề Dao hiểu ý gật gật đầu: “Vậy càng nên nghe đi, hai người không phải vợ chồng mới kết hôn sao? Giờ không phải đang trong giai đoạn thắm thiết ngọt ngào sao?”
Mạc Tố Tình lườm cô một cái, con nhỏ này rõ ràng biết cô và Diệp Chung Giác chỉ là hợp đồng hôn nhân vậy mà vẫn cố ý kích động cô.

Lệnh Hề Dao thấy Mạc Tố Tình đang lườm mình, càng cười vui vẻ hơn: “Trong lòng cậu đúng là có ý xấu, có tật giật mình mới không dám nghe!”
‘Mình làm gì mà có tật giật mình chứ, ai nói mình không dám nghe!”
Nói xong cô liền lập tức nghe điện thoại, Lệnh Hề Dao lè lưỡi cười xoà.

Mạc Tố Tình mở lời: “Alo, có chuyện dì vậy? Anh vẫn đang làm việc à?”
“Ừ”, Diệp Chung Giác thấp giọng ừ một tiếng: ˆLát nữa tan làm đừng đi đâu, anh đến đón em”
Mạc Tố Tình nghĩ một lúc, nhìn Lệnh Hề Dao đang nhìn chằm chằm vào mình, ngập ngừng nói: “Được rồi, vậy em đợi anh!”
Cúp điện thoại xong, Lệnh Hề Dao liền kéo ghế qua chỗ cô, cười cười nhìn Mạc Tố Tình: “Mau khai báo, ban nãy anh ta gọi đến làm gì, còn nói em đợi anh…”
Cô cố ý nhái lại giọng của Mạc Tố Tình, ỏn à ỏn ẻn.

Mạc Tố Tình không khỏi giật mình, toàn thân đều sởn da gà.


Cô đẩy Lệnh Hề Dao ra: “Dao Dao, cậu có thể nghiêm túc chút được không, anh ấy gọi điện…”
Mạc Tố Tình nhìn Lệnh Hề Dao, cuối cùng quyết định không nói, bằng không nếu cô ấy biết nhất định sẽ vì nhìn thấy Diệp Chung Giác mà không rời khỏi công ty mất.

‘Không có gì, là nói mình tan làm sớm về nhà đợi anh ấy, sau khi anh ấy tan làm Sẽ cùng mình ra ngoài ăn.


“À…”, Lệnh Hề Dao chán nản lắc đầu: ‘Mình còn cho rằng là chuyện lớn, à mà cậu rốt cuộc định bao giờ mới giới thiệu chồng cậu cho mình biết vậy?”
Mạc Tố Tình nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vừa đánh chữ vừa nói: ‘Đợi khi nào có thời gian đi, nhất định sẽ giới thiệu cho cậu biết đầu tiên, điều quan trọng là bây giờ hai người chúng mình vẫn chưa gần gũi, thân quen nhau lắm.


sSJ -Mẹ kiếp”, âm lượng của Lệnh Hề Dao đột nhiên tăng vọt: “Hai người còn ngủ chung giường rồi còn nói chưa gần gũi, thân quen lắm, vậy gần gũi nhau rồi thì còn thế nào nữa!”
Câu nói của Lệnh Hề Dao lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt, Mạc Tố Tình thực muốn bịt miệng cô ấy lại nhưng không kịp nữa rồi.

Cô biết Lệnh Hề Dao là người thẳng thăn, nhanh mồm nhanh miệng, nhưng mà bị biến thành một con gấu trúc để người ta nhìn vào, đúng là khiến cô không tài nào thích ứng nổi.

Lệnh Hề Dao cười khan hai tiếng: “Tố Tình, mình chỉ là thuận miệng nói thôi…”
Một số đồng nghiệp bên cạnh lén cười thầm.

Mạc Tố Tình bất lực lắc đầu: “Lần sau cậu nói gì chú ý chút, nhanh chóng xử lý xong công việc ngày hôm nay đi, sắp tan làm rồi, chẳng lẽ cậu còn muốn tăng ca saol”
Vừa nhắc đến chuyện tan làm, Lệnh Hề Dao liền lẩm bẩm: “Mình thà không tan làm sớm như vậy…”
Nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của cô ấy, Mạc Tố Tình tiến lại gần: “Lại sao nữa vậy? Sao lại vô duyên vô cớ không muốn về nhà?”
Lệnh Hề Dao bĩu môi: “Tố Tình, mình tự nhiên rất muốn ra ngoài sống.


“AI”, Mạc Tố Tình sững người: “Tại sao? Chẳng lễ nhà trong nhà có người ngược đãi cậu sao?”
‘Cậu nghĩ sao!”, Lệnh Hề Dao đẩy những đồ vật trước mặt lên, giận dữ nói: Cậu không biết, giờ chú của mình càng ngày càng quản chuyện của mình nhiều hơn, mỗi lần mình làm gì đều phải xin ý kiến của chú ấy, một chút không gian riêng tư cá nhân mình cũng không có, sáng nay khi mình ra khỏi nhà còn cãi nhau với chú ấy một trận.


Lệnh Hề Dao nói xong liền bĩu môi, vừa uất ức vừa tức giận.

.

Bình Luận (0)
Comment