Nam Chi có chút muốn bật cười, bởi cô loay hoay mãi mà chẳng tìm được bộ đồ nào vừa với anh, lại còn làm rối cả tóc anh.
Tóc tai rối bù, loạn hết cả lên, chỗ nào cũng vểnh ra như muốn nổi loạn, cô vô thức đưa tay lên, hệt như thói quen chấm nước sốt khi ăn lẩu hay rút khăn giấy lau miệng sau khi ăn xong, quơ quàng vài cái, vừa lơ đễnh vừa tùy tiện chỉnh lại.
*
Trên đầu có thay đổi như thế nào Tống Thanh không thể không cảm nhận được, thật ra khi bàn tay kia vừa bỏ xuống anh đã cảm nhận được rất rõ, bàn tay kia không chỉ vuốt tóc mái anh xuống mà còn nâng tóc anh lên, giữ lấy những sợi tóc không chịu nghe lời, muốn để nó thẳng nhưng nó cứ liên tục nhảy lên giữa những khoảng trống.
Anh vừa mới muốn ngẩng đầu lên nhìn lén bàn tay kia, đã bị Nam Chi trừng mắt liếc nhìn.
Anh đành phải tiếp tục cúi đầu, nhìn đôi giày và đôi tất viền ren xinh đẹp của cô.
Nam Chi dừng lại một lúc, sau đó tiếp tục thay áo mới cho anh.
Lần này là một cái áo khoác, màu đen, giống như áo khoác nhưng cũng rất lớn, chẳng qua phía dưới có một sợi dây thun buộc lại, hơn nữa, vải rất thoải mái, không phải loại nhựa cứng có thể giặt được, rất mềm, rất mịn, rất có cảm xúc, hơn một trăm cảm giác so với hai ba trăm thì thoải mái hơn nhiều, cho nên giữ lại.
Lúc Nam Chi mặc bộ đồ này cho anh thì phát hiện lần này tay áo không ngắn, vừa khéo có thể che được dưới cổ tay anh một chút.
Đây là tín hiệu có thể mặc vào được, đương nhiên cũng không chắc chắn lắm, bởi vì vừa tay áo thì dài nhưng áo thì ngắn.
Cô thích mặc đồ rộng thùng thính, nhưng bởi vì cơ thể vốn dĩ quá gầy, mới có hơn 45kg, cũng không thể mua quá lớn, hơn nữa thích áo ngắn sẽ có vẻ chân dài hơn.
Ở phương diện này cô vẫn rất có kinh nghiệm, hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày gặp phải tính huống thế này, muốn để cho anh mặc, kết quả quần áo đều ngắn hết.
Chỉ còn vài cái nữa, bộ đồ dài này có cảm giác là nhiều hi vọng nhất, nhất định phải mặc vừa.
Động tác của Nam Chi cũng chậm dần đi, nhẹ nhàng vòng qua lưng của anh, tới bên kia, rồi cố gắng che cánh tay bên này của anh.
Toàn bộ hành trình đều không làm cho anh động đậy, bởi vì có đôi khi vừa vào một hoàn cảnh lạ lẫm sẽ có chút ngại ngùng.
Giống như trước đó cô vừa mới tới bệnh viện, bị tụt huyết áp, giữa trưa đói không chịu nổi, cảm giác có chút choáng váng, giáo viên hướng dẫn hỏi cô có muốn ăn quýt không, cô xấu hổ nên từ chối, thật ra trong lòng đang nghĩ, mau đút em đi! Em sắp không chịu nổi rồi!
Khi đó giáo viên hướng dẫn xong việc còn nói mới vừa quen biết cô, cảm thấy cô có chút lạnh lùng, không giống người tham ăn, nên nghĩ cô thật sự không muốn ăn, nên không nghĩ nhiều, tự mình xử lý, thật ra có nghĩ để cho cô nếm thử, quýt nhà mình trồng nên rất ngọt.
Nhịn hơn bốn mươi phút đợi đến khi giao hàng tới thì mặt Nam Chi đã đầy nước mắt rồi.
Cô thật sự không tham ăn, dù sao từ nhỏ đến lớn cũng ăn không ít thứ ngon, nhưng khi tụt huyết áp thì chính là lúc đất cũng muốn gặm, lúc ấy giáo viên hướng dẫn cho cô ăn thật sự cô rất muốn cướp lấy nhưng da mặt mỏng không thể không biết xấu hổ như thế.
Chỉ có thể tự trách mình, ăn chút khổ, không thể để anh đi lại con đường xưa của cô.
Lúc không quen có thể miễn cưỡng một chút, thái độ từng chút từng chút mạnh mẽ, chờ say này quen nhau thân rồi lại nói sau.
*
Được cô cho phép nên Tống Thanh nâng tay lên, phối hợp nhét vào ống tay áo, mới vừa nãy hoàn toàn khiến anh tiếp tục giữ chặt chỗ tiêm, không cho máu chảy ngược.
Kỳ thật chỉ cần ấn trong chốc lát, máu đã gần như ngừng chảy, nhưng cô vẫn tiếp tục yêu cầu anh ấn. Nếu anh làm việc gì khác bằng bàn tay này, cô sẽ cảnh cáo anh.
Tống Thanh cũng chỉ có thể an phận chờ sắp xếp.
Nam Chi vòng ra sau lưng anh, để ý đến phần phía sau của anh, để ý nhìn thì phát hiện đồ dài chứ không hề ngắn.
Mà cô cảm giác được hình như còn không nhỏ, còn rất thích hợp, thậm chí có một chút rộng thùng thình, cảm ơn nhà thiết kế của bộ quần áo này.
Nam Chi thở dài nhẹ nhõm, khi cô đi đến phía trước thì anh vẫn còn đang kéo lấy nếp gấp trên quần áo của mình, bởi vì đã mặc rồi, cũng không bó buộc được anh để anh nâng tay lên, cô đặt tay mình dưới cánh tay anh, kéo lấy vạt áo phía sau của anh.
Động tác này khiến cằm của Tống Thanh nhẹ nhàng dựa vào vai của cô.
Anh gần như theo bản năng nhớ đến khi vừa tới nhà cô, cô bỗng nhiên làm việc đó với anh, đến bây giờ anh cũng chưa từng suy nghĩ kỹ vì sao cô lại ôm anh, nhưng anh biết nó rất ấm áp rất thoải mái, nửa đêm anh tỉnh lại cũng đều suy nghĩ.
Vì sao lại ôm anh?
Lần đầu tiên có người ôm anh.
Còn tưởng lại bị ôm lần nữa.
Anh biết cô gái này không chê anh, cho nên từng chút từng chút nâng cằm lên, để lên mấy lớp vải dày.
Chắc là cô không cảm giác được, nhưng như thế sẽ khiến anh có loại cảm giác đang được ôm.
*
Thật ra Nam Chi đã phát hiện, bởi vì phía sau hai người là phòng khách nhỏ nơi mà anh đang ở, toàn bộ đều là thủy tinh, bên trong kéo rèm, bên ngoài chính là mặt gương, mà cô đối diện gương, cho nên tất cả hành động anh đều có thể nhìn thấy rất rõ.
Anh hơi thẳng người, nhích lên trên một chút, đặt cằm lên giữa cổ cô.
Bên trong cô mặc một chiếc áo hoodie, có mũ, bên ngoài có áo khoác, tương đương với hai ba bộ chồng lên nhau, quả thật không cảm nhận được sức nặng của xúc giác, nhưng thấy được và cảm nhận được là hai kiểu khác biệt, cô vẫn yên lặng như trước, không đành lòng quấy rầy.
Một lát sau, nhìn thấy anh có ý muốn lùi bước, vừa tính rời đi, Nam Chi đã không muốn, ôm anh vào ngực, vỗ lưng, cũng giống như chiếc điện thoại khi nãy trên tay, nói giỡn: “Giỏi lắm giỏi lắm, ngoan nào cục cưng đừng khóc.”
Tống Thanh cũng giống như trước đó, không khóc.
Nhưng cô nói anh cục cưng ngoan nào.
Đây cũng là lần đầu tiên có người gọi anh như thế, bình thường người ngoài không gọi anh là ẻo lả thì cũng chính là tên b**n th** đều là những từ không tốt.
“Ngoan” và “cục cưng” tách ra từng chữ riêng đều là những từ rất tốt, kết hợp với nhau lại không biết sao có chút ý tứ cưng chiều.
Kêu ai đó bỗng nhiên lại có cảm giác cưng chiều.
Có lẽ hai chữ này thật sự quá tốt đẹp, Tống Thanh không thể rời đi, trái lại cằm của anh lại tiến về phía trước một chút, nó tiến sâu vào quần áo và đôi vai nặng trĩu của cô.
Nam Chi ngạc nhiên, nhưng làm thế nào cũng có cảm giác không được thích hợp, dù nói giỡn hay là hành động, còn thật sự ôm anh, còn giống như vừa mới nãy, một bàn tay ở sau lưng anh nhẹ nhàng vỗ về, trấn an anh.
Tống Thanh hoàn toàn đắm chìm trong cái ôm này, nhắm mắt lại, suy nghĩ.
Thiên sứ mà gọi anh cũng không giống người khác.
Cái ôm này mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp duy trì rất lâu, lâu đến mức Nam Chi duy trì tư thế này có chút mệt, hơn nữa trên tường còn hiện rất rõ, bây giờ là bảy giờ rưỡi, tám giờ thì cửa hàng dưới lầu sẽ đóng cửa, vì thế cô không thể không ngắt lời nói: “Cục cưng ngoan nào, chúng ta phải nhanh lên, cửa hàng chín giờ là đóng cửa rồi.”
Hình như anh cũng không hề bài xích danh xưng “Cục cưng ngoan” này, Nam Chi lên lầu cứ thuận thế gọi như thế.
Anh không hề có chút ý tứ nào, sau khi từ trên người cô rời đi thì nhẹ nhàng gật đầu.
Cứ tự nhiên mà đón nhận cách xưng hô này.
Nam Chi nhíu mày, tiếp tục chuẩn bị ra ngoài, sau khi gấp gọn chiếc chăn mỏng, để lên trên đầu gối của anh, mặt hơi ngẩng lên che đến trước ngực anh.
“Mới vừa truyền dịch xong nên có chút yếu, không thể ra gió.”
Nói xong vẫn cảm thấy như thiếu chút gì đó, bỏ lại một câu “Tôi đi lấy nón” rồi lên lầu.
Tống Thanh gần như nhìn theo cả chặn đường cô đi, lại nhìn theo cô xuống lầu, cầm trong tay chiếc mũ len mỏng, đội lên trên đầu của anh.
Đội xong thì thuận miệng khen anh một câu: “Cậu đội mũ vào trông rất đẹp.”
Có lẽ trước đó có người khen anh rồi, khi anh rảnh rỗi mới phát hiện, có người muốn tìm anh chụp ảnh dán ở sân trường, để mọi người bình chọn xem ai đẹp trai nhất học kỳ này, nhưng không tìm được, bởi vì anh không chụp hình.
Những người đó đành phải từ bỏ, anh cũng không chú ý đến sân trường, điện thoại cũ nát không thể kết nối mạng được, không để ý đến sau đó.
Anh chỉ biết lần này ấn tượng của anh khắc rất sâu.
Có lẽ bởi vì đôi chân tàn tật này, ngã vào hố sâu, mọi người từ bỏ, cô gái này là người duy nhất không chê anh, còn không tiếc lời mà khen ngợi anh. Ấn tượng của anh đối với cô rất sâu sắc, cô làm gì anh đều nhớ rất rõ.
Khen anh cũng tự nhiên như thế.
Tống Thanh cúi đầu, nhìn người cô.
Cô che kín người cho anh, giống như một ông già bảy tám chục tuổi chuẩn bị ra ngoài vậy.
Nam Chi đã chuẩn bị rất tốt, kết quả lúc anh ra ngoài thì phát hiện cánh cửa rất cao, không qua được, cô đành lùi về, quyết định đưa anh ngồi trên ghế sô pha trước, rồi trở về đón anh.
Khi đi ngang qua nhà vệ sinh, Tống Thanh nhớ đến nhà vệ sinh có ghế dựa, muốn cô đặt anh ngồi trên ghế dựa trong nhà vệ sinh, nhà vệ sinh gần cửa ra vào, như thế khi cô trở về ôm anh có thể tiết kiệm được chút thời gian.
Nhưng cô không chịu, kiên trì đưa anh ngồi ở ghế sô pha, ôm anh vào ghế sô pha rồi mới đi.
Tống Thanh yên lặng quên đi chút khoảng cách này, khoảng cách chỉ từ ba đến năm thước, cô muốn ôm anh nhiều hơn mười giây mới được.
Tới mười giây, đối với một cô gái gầy yếu mà nói chính là một khiêu chiến, nhưng thái độ của cô vô cùng kiên quyết.
Cô nói nhà vệ sinh là nhà vệ sinh, ngồi trong nhà vệ sinh mà không đi vệ sinh thì không được.
Tống Thanh ngồi yên trên sô pha, nhìn người đang ở cửa nâng xe lăn lên, bừng tỉnh.
Nam Chi, cô có biết mình đang làm gì không?
Cô đang tôn trọng một con chó nhỏ kêu đến là đến, đuổi đi là đi.
Cô xem anh là người.
Nam Chi rất nhanh quay lại, ôm anh đi ra ngoài quả nhiên giống như anh nghĩ, hơn mười giây, hơn nữa cô ôm thật sự rất khó khăn.
Dù thế cô vẫn không từ bỏ, chỉ lúc đi nửa đường không kiên trì được mới để anh lên tường, nghỉ ngơi một lát rồi mới tiếp tục đi tiếp.
Tống Thanh tiếp tục bị ôm, vòng tay ấm áp ôm cô thật chặt.
Anh cũng giống như lần trước, lặng lẽ để cằm lên vai cô, suy nghĩ dần bay tán loạn.
Ai chẳng muốn làm người cơ chứ.
Cho dù thật sự là con chó nhỏ, cũng muốn biến thành người cùng chủ nhân ăn ngủ, cùng ăn cơm trên bàn, huống chi anh vốn dĩ chẳng phải là một con chó nhỏ.
Anh là người, chẳng qua bị trở thành con chó nhỏ rất lâu, bản thân cũng nghĩ mình là con chó nhỏ.
Bởi vì bị người khác xem là con chó nhỏ, nhưng bản thân là con người sẽ rất đau khổ, lúc bản thân mình cũng xem mình là con chó nhỏ thì đã chẳng sao nữa.
Dù sao đến cả chó nhỏ cũng đã trải qua rồi.
Ở quê chó nhỏ không thể ngồi lên bàn ăn, ăn hơn một cái bánh mì sẽ bị nói, cho dù trung thành và tận tâm trông nhà, bảo vệ gà vịt, cũng vẫn sẽ bị chủ nhân cảm thấy không có giá trị gì.
Suy nghĩ có nên giữ không hay bán đi, nhưng lại cảm thấy không có nó giữ nhà thì không được, vì thế tiếp tục nuôi.
Khi anh ở nhà chú thím thì chính là con chó nhỏ.
Làm chó nhỏ lâu rồi xém chút nữa đã quên mất bản thân mình.
Bản thân mình cũng muốn làm người.
Cô xem anh là người.