Đại khái là khi gặp một con mèo hoang, chỉ cần có khả năng thì ai cũng sẽ cân nhắc đến việc tự mình nuôi dưỡng chúng. Nhưng khi gặp một người, mọi người cùng lắm chỉ có thể giúp anh ta một bữa ăn, chẳng ai dám cưu mang cả.
Bởi vì người sẽ phiền phức hơn thú cưng nhiều.
Câu chuyện “Người nông dân và con rắn” được lưu truyền đến ngày nay không phải là không có lý do. Nam Chi đã cẩn thận quan sát anh rồi, quả thật anh có một phần lương thiện nên cô mới dám ra tay giúp đỡ.
Cũng may, cô không nhặt rắn về. Cô chỉ nhặt một chú mèo hoang mà thôi. Một chú mèo hoang có tính cách tốt, thân thiết với con người lại biết cách cư xử.
Một con mèo nuôi đã tốn không ít tiền, giờ lại nuôi thêm hai con nữa.
Là người trụ cột của gia đình, cô cần phải nghĩ cách để kiếm tiền.
Trước tiên Nam Chi thanh toán hai bộ quần áo mỏng mà cô đã chọn cho Tống Thanh. Sau đó mở chiếc máy tính bảng đã phủ bụi từ lâu của mình lên, đăng nhập vào một tài khoản mà cô có chút ác cảm.
Bà nội cô từng làm giáo viên nên bà rất nghiêm khắc trong việc dạy dỗ cô. Sau giờ học trên lớp, Nam Chi còn phải tham gia các lớp học đàn piano và vẽ tranh.
Môn piano thì lớn lên cô đã gần như quên hết sạch rồi, chủ yếu là do khi đi học cô không tập trung lắm, nhưng vẽ là môn cô thật sự yêu thích.
Từ nhỏ đã bắt đầu học vẽ tranh, tan học vẽ, trong giờ học cũng vẽ, gặp thầy cô nào dễ tính cô còn vẽ trước mặt họ, vẽ trên sách giáo khoa và trên vở bài tập đều là tranh của cô.
Sách của cô, trang nào cũng đều bị cô vẽ chi chít. Vì đam mê nên cô luôn háo hức muốn chia sẻ tác phẩm của mình cho những người khác. Cô còn có tài khoản trên Weibo, Tiktok và Tiểu Hồng Thư, những tài khoản này cộng lại cũng hơn một triệu người theo dõi.
Nhưng đáng tiếc cô đã gặp phải giai đoạn bế tắc đầu tiên trong sự nghiệp từ rất sớm. Có người phát hiện cô sao chép những tác phẩm lúc mới bắt đầu vẽ của chính bản thân mình. Ở trên mạng đâu đâu cũng là những lời chế giễu, nào là hết ý tưởng, hết tài năng. Thậm chí có người còn nói không vẽ được nữa thì rút lui đi, tự mình sao chép mình như thế thật là mất mặt.
Không có ý tưởng mới, những tác phẩm sau này đều chỉ từ một khuôn mà phác thảo ra.
Lúc còn đi học, Nam Chi còn là một đứa trẻ người non dạ. Cô dốc toàn lực để suy nghĩ, cố gắng vượt qua giai đoạn bế tắc của mình. Có lẽ vì đã bỏ quá nhiều thời gian và sức lực, bỏ nhiều đến mức quên ăn quên ngủ nên cô mới lơ là bà nội, dẫn đến chuyện không hay xảy ra với bà.
Sau khi bà nội nằm viện, cô cũng không có thời gian và tâm trí quản lý tài khoản, nên tuyên bố tạm dừng nghỉ ngơi.
Sau này thỉnh thoảng cô cũng có cầm bút vẽ lại, nhưng chưa từng đăng lên.
Suốt ba, bốn năm trời cô hệt như một loài vật ngủ đông, tự khép bản thân mình lại, đã rất lâu rồi chưa bước ra thế giới bên ngoài.
Ba, bốn năm rồi, đã đến lúc cô nên ra ngoài kia nhìn bầu trời kia rồi.
Cũng đã đến lúc phá vỡ giai đoạn bế tắc của chính mình rồi.
Sau khi đăng nhập vào tài khoản, Nam Chi không dám xem tin nhắn riêng hay bình luận nào cả. Những con số đỏ chói kia khiến cô cảm thấy sợ hãi, cô mở album ảnh của mình ra xem trước.
Từ khi học cấp hai cô đã lén đăng ký tài khoản cho mình, mang theo trái tim của cô bé khao khát có được sự khen ngợi nên cô liên tục đăng tải những tác phẩm mới.
Từng bức, từng bức được đăng lên, tổng cộng có đến bốn, năm trăm bức.
Bốn, năm trăm bức tranh, đăng liên tục không ngừng, sao mà không đến giai đoạn bế tắc được cơ chứ.
Có lẽ vì vẽ quá lâu, hoặc cũng có thể là vì không ngừng có người nhắn tin hối thúc, bắt cô phải vẽ thế này, vẽ thế kia, cũng có người muốn cô vẽ anh trai của họ, vẽ những bộ truyện mà họ yêu thích. Cô vẽ những gì mình thích thì họ bảo, chẳng bằng vẽ đại nhân vật nào đó còn đẹp hơn.
Đại thần thật sự kém đi rất nhiều rồi.
Quá nhiều tiếng nói, rất phiền, vô cùng phiền.
Nên từ từ cô cũng không còn thích vẽ tranh như trước nữa.
Nhiều năm trôi qua khi mở lại thấy những bình luận này, cô cảm thấy mình bình tĩnh hơn rất nhiều, cứ ngỡ sẽ thấy vô số những bình luận tiêu cực, những lời khiến bản thân yếu đuối, dễ tổn thương nhưng bất ngờ thay, tất cả đều là những lời nói ấm áp.
[Đại thần, đừng để ý đến mấy người đó, chị vẽ đẹp lắm, mau quay về đi.]
[Tôi đã theo dõi thấy bạn tiến bộ từng ngày, bạn đừng lùi bước, phong cách vẽ tranh của bạn ngày càng trưởng thành, thật chẳng hiểu mấy người nói bạn rút lui đang nghĩ gì nữa.]
[Thích bạn, tôi vẫn luôn thích bạn, bạn đã rất chăm chỉ rồi, sáu năm trời mà vẽ hơn năm trăm bức thật sự rất giỏi.]
[Đại thần, nghỉ ngơi đủ rồi thì quay về nhé, những người chửi bới chỉ đều đã đi hết rồi, những người ở lại đều là những người thích chị.]
Cô mở trang chủ lên xem, đúng là số lượng người theo dõi đã giảm đi rất nhiều nhưng vẫn còn không ít người ở lại. Đúng như bình luận đó nói, sau ba, bốn năm qua, những người không thích cô đều đã rời đi rồi, những người còn lại này đều là những người thật sự yêu quý cô.
Cuối cùng cô cũng có thể trút bỏ gánh nặng, gỡ bài viết đang ghim trên đầu trang chủ xuống.
Bài ghim trước đó hệt như một tờ giấy xin nghỉ phép, không hề lộ chút gì về trạng thái của cô, cũng không trả lời lại những lời bàn tán đang ngày càng nhiều, giống như cô không thèm để ý đến họ, chỉ bình thản nói:
[Gần đây có chút mệt, nên muốn nghỉ ngơi một chút…]
Thật ra là bị dư luận đánh ngã, nhưng cô muốn giữ lại chút tự tôn cho bản thân mình nên chưa từng nói chuyện này cho ai nghe cả.
Dư luận thật sự có thể huỷ diệt một người.
Nam Chi cũng chỉnh sửa phần giới thiệu lên trang cá nhân của mình.
[Là sở thích cá nhân, không phải làm vì thương mại nên không nhận đặt hàng.]
[Đã trở về, liên hệ tin nhắn riêng để đặt hàng, nhận báo giá đặt hàng.]
Cô lật xem những tác phẩm đã vẽ rải rác trong ba, bốn năm qua, cảm thấy không hài lòng thì sẽ vẽ lại một bức mới. Dù sau khoảng thời gian dài ngừng vẽ nên tay có chút cứng nhắc. Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đã quen với những đường nét ấy nên tôi tay của cô vẫn ổn định như ngày đầu, nhanh chóng hoàn thành một bức vẽ mượt mà.
Dù sao trong ba, bốn năm nay tuy không thường xuyên vẽ trên giấy, nhưng trong lòng cô vẫn luôn tồn tại một tấm vải sơn dầu, nhìn thấy cái gì đẹp đều âm thầm ghi nhớ lại, những phong cảnh hay những người mà cô yêu thích cô đều vẽ trong lòng.
Thỉnh thoảng nửa đêm tỉnh giấc chợt xuất hiện một ý tưởng nào đó, hoặc trong lúc chán nản lướt Tiktok nhìn thấy một câu nói, một tác phẩm của một người đại thần nào đó làm rung động, thì khí huyết của cô lại dâng trào, những đường nét và màu sắc như được trải dài trong tâm trí của cô.
[Họa Đa Đa: Đã quay lại rồi đây, các cục cưng ơi, yêu mọi người nhiều.]
Phía dưới bức tranh là hình ảnh một cô bé đứng dưới ánh mặt trời, đôi mắt vì đang cười mà cong lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười rạng rỡ, hai tay giơ lên làm hình trái tim.
Nam Chi đồng bộ trạng thái như thế trên trang Tiktok và Tiểu Hồng Thư với Weibo của mình. Sau khi sửa xong, cô dứt khoát dựa lưng vào gối, vùi đầu bắt đầu vẽ.
Khoảng hai, ba tiếng sau, vài bức tranh đơn giản với màu sắc tươi sáng được cô ghép lại thành một bức tranh dài và đăng lên tất cả các nền tảng mạng xã hội.
Bức tranh đầu tiên chính là hình một chú mèo đen nhỏ, nghiêng đầu nhìn về phía “Ống kính” bằng đôi mắt trong veo, sáng rực.
Bức tranh thứ hai là một cậu bé da trắng, tóc đen, trên cổ đeo chiếc chuông của chú mèo trong bức tranh đầu tiên, cậu cũng nghiêng đầu hệt như chú mèo nhỏ, ánh mắt cũng trong veo, sáng rực như thế, ngay cả độ cong của tai cũng giống nhau như đúc.
Tới bức tranh thứ ba, một bàn tay xuất hiện, đưa về phía trước vẫy vẫy, chú mèo nhỏ lập tức chạy đến.
Bức tranh thứ tư vẫn có hình bàn tay như thế, nhưng chú mèo nhỏ đang chạy đến đã biến thành một cậu bé.
Bức tranh thứ năm con mèo nhỏ đang nằm bên cạnh bàn tay, để lộ ra chiếc bụng mềm mại như đang cầu xin được v**t v*.
Bức tranh thứ sáu là hình cậu bé tóc đen, da trắng, đeo chuông của mèo cũng nằm trên mặt đất, để lộ cái bụng thon gọn, trắng mịn, với những đường nét hoàn hảo, như đang chờ đợi bàn tay v**t v*.
Bức tranh thứ bảy là hình ảnh bàn tay đang đặt lên bụng mèo con, chìm sâu vào lớp lông mềm mại.
Bức tranh thứ tám chính là bàn tay đang lướt ngang qua vùng bụng và eo của cậu bé tóc đen, da trắng, đang nghịch ngợm cử động những ngón tay.
Bức tranh thứ chín là hình ảnh con mèo đang được xoa bụng, phát ra từng tiếng “Meo meo” nho nhỏ, l**m nhẹ vào đầu ngón tay.
Bức tranh thứ mười là hình ảnh cậu bé đang được xoa bụng, cũng phát ra từng tiếng “Meo meo” khe khẽ, rồi dùng cằm l**m vào đầu ngón tay.
Bức tranh thứ mười một hình ảnh người chủ nhân của bàn tay đó đã xuất hiện, là một cô gái, cô nhìn cậu bé đó và nói “Chính là em” rồi ôm con mèo đi mất.
Bức tranh thứ mười hai, cô gái ôm lấy cậu bé, cố gắng đóng gói rồi vác đi.
Nam Chi vẽ tranh xong đã là tối muộn. Ngày hôm sau cô còn phải đi làm ca sáng, không còn đủ sức để chờ trả lời, ngã đầu xuống đã ngủ mất.
Cảm giác như mình sẽ dậy trễ nên cô đã cài mấy cái báo thức, nhưng vừa mở mắt thì nhìn thấy đã bảy giờ ba mươi phút.
Nam Chi lập tức tỉnh táo lại, vội vàng ngồi bật dậy, đánh răng rửa mặt, chẳng kịp trang điểm đã vội vàng chạy xuống lầu.
Tới cửa ra vào tầng một, Tống Thanh đã đứng sẵn ở đó chờ cô.
Nam Chi dậy trễ, anh là người đầu tiên phát hiện, thật ra đêm qua cô thức đêm anh cũng biết, cũng đoán được chắc chắn hôm nay sẽ không dậy nổi.
Hơn hai giờ sáng mới ngủ, vì không biết cô muốn làm cái gì nên anh không làm phiền cô, chỉ vào bếp một chuyến đun sẵn nước mà cô có thể uống bất cứ lúc nào.
Nhưng hôm qua cô đã không xuống lấy nước.
Sáng sớm hôm nay, Tống Thanh cũng đã dậy từ rất sớm, lặng lẽ tính toán thời gian cho cô. Hôm nay cô không cần gội đầu nên chỉ cần đánh răng rửa mặt năm phút là xong, rồi dùng mười lăm phút đến bệnh viện, thêm năm phút dự phòng, gọi cô dậy lúc ba mươi lăm là hợp lý rồi.
Chưa kịp làm gì, vừa mới ba mươi hai phút đã nghe thấy tiếng cô thức dậy rồi.
Cô ở trên lầu sửa soạn cho mình, Tống Thanh thì ở dưới nghĩ đến ngàn lời dặn dò hôm qua của cô, dặn dò rất nhiều, nói rất nhiều nhưng không có chuyện làm bữa sáng, nên anh chỉ chưng cho cô một chén lê hấp đường phèn thôi.
Hôm qua khi đang dọn bàn, anh vô tình nhìn thấy chẩn đoán bệnh của cô. Cô bị hạ đường huyết, nếu không ăn sáng hoặc bị đói sẽ cảm thấy choáng váng.
Điều này tạm thời có thể thay đổi được, quả lê đã được anh cắt thành từng miếng nhỏ, như dạng đóng hộp tiện cho việc cô ăn.
Ngày hôm qua cô đã mua vài lon đồ ăn, trong đó có ba lon lê chắc là cô rất thích món này.
Tống Thanh dùng lọ thủy tinh hai lớp đựng chúng, anh tìm thấy trong bếp, rồi để trong lòng giữ ấm khi nhìn thấy cô đến, đang ngồi xổm để thay giày. Anh không muốn giống như hôm qua định nấu cho cô nhưng lại không biết dùng đồ trong nhà bếp. Cho nên lần này cô vừa đứng dậy, anh đã vội vàng nắm lấy thời cơ, đưa cho cô.
Nam Chi giật mình, ngạc nhiên nhìn lê chưng: “Cho tôi à?”
Khi đầu ngón tay cô chạm đến thì vẫn còn cảm nhận được hơi nóng.
Tống Thanh gật đầu còn đang tính giải thích rằng cái này không phải cơm, anh không nấu cơm chỉ cắt lê ra rồi đun lên một chút là xong, không bỏ nhiều công sức. Nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh đã nhìn thấy đôi mắt sáng rực một cách bất thường của cô, như thể đây là lần đầu tiên cô nhận được món đồ thế này.
Cô trông xinh đẹp thế này, chẳng lẽ không ai yêu thương cô à?
Tống Thanh ngừng lại một chút, suýt nữa quên mất, cho đến khi nghe thấy tiếng gió rít ngoài cửa anh mới nhớ ra, rồi đưa chiếc ô đã được chuẩn bị sẵn cho cô.
“Hôm nay có mưa.”
Sau một lúc im lặng, anh lại đưa cho cô thêm một món đồ cho cô: “Chìa khóa.”
Nam Chi: “...”
Trong lòng cô thấy hỗn loạn, cảm xúc rất phức tạp.
Ngay cả bà ngoại cũng không đối xử với cô cẩn thận như thế.
Nấu lê hấp đường phèn cho cô, chuẩn bị dù cho cô còn đưa cả chìa khóa cho cô nữa.
Cô vẫn luôn biết bà nội rất yêu thương cô, nhưng người lớn tuổi thường có thói quen cơm canh đạm bạc. Buổi sáng nhiều lắm thì bà chỉ nấu bát canh trứng, rồi mua thêm chút sữa đậu nành và bánh quẩy hay gì đó bên ngoài về. Vì thấy cô không thích ăn nên cũng hiếm khi bà nấu cơm.
Thật ra là bà nấu ăn không ngon, hu hu.
Cũng không hợp khẩu vị của cô cho lắm, dù sao cô cũng rất hiếm khi ăn sáng, nên căn bệnh bao tử cũng bởi từ đây mà ra.
Anh sẵn lòng dậy sớm để làm thứ nước uống mà cô yêu thích.
Làm sao anh biết cô thích uống lê hấp đường phèn thế nhỉ?
Tay trái Nam Chi xách một hũ nước lê chưng lớn, tay phải cầm dù, đầu ngón tay còn móc chìa khóa, vừa cảm động vừa thắc mắc. Nhưng sắp muộn giờ làm rồi nên cô chẳng kịp hỏi, thời gian để bày tỏ tình cảm cũng không kịp đành phải bất ngờ tiến lên ôm lấy anh một cái.
“Vết thương còn chưa khỏi, hôm nay đừng nấu cơm, đừng làm gì cả, bữa sáng tôi đã chọn xong rồi, cậu cứ ở nhà chờ nhận là được, nghỉ ngơi cho khỏe đấy nghe không.”
Tống Thanh ở trong vòng tay cô, khẽ “Ừm” một tiếng.
Giọng nói trầm thấp rầu rĩ.
Nam Chi có chút không đành lòng nói: “Còn nếu thật sự có chán quá thì làm một ít việc cũng được nhưng không được làm nhiều nha, phải biết điều chỉnh mức độ, không thể để mình mệt, nếu không tôi sẽ không thích cậu nữa đâu.”
Tống Thanh giật mình.
Bây giờ cô -- Thích anh à?
Cảm giác này không giống kiểu thích giữa nam và nữ, anh có thể cảm nhận được, nó giống như tình thân, một loại tình cảm đơn thuần, trong sáng.
“Được.” Không biết vì sao anh bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng trở nên tốt hơn một chút.
Nam Chi liếc nhìn anh lần nữa rồi nói: “Giỏi lắm, thế mới được chút, đừng khách sáo với tôi như thế, có biết chưa?”
Tống Thanh nhìn theo mắt cô, cũng cúi đầu nhìn lại bản thân mình. Hôm nay anh mặc bộ quần áo mà Nam Chi đã chọn cho anh vào hôm qua, thứ nhất bởi vì thời tiết hôm nay thay đổi đột ngột, trời dần chuyển sang lạnh hơn.
Sáng sớm anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi của mình, nhưng khi đi ngang qua gần cửa sổ, gió lạnh thổi qua khiến da gà cả người nổi đầy lên.
Thứ hai, hôm qua cô đã nhắc đi nhắc lại mấy lần rằng anh nên mặc đồ mới, vì trời rất lạnh rồi.
Bởi vì ngày hôm qua anh có chút không nghe lời chọc cô tức giận, nên hôm nay anh phải ngoan ngoãn hơn, thành thật hơn nữa.
Sáng sớm anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi của mình, nhưng khi đi qua gần cửa sổ, gió lạnh thổi qua khiến da gà nổi lên.
Quả nhiên, cô vẫn thích anh nghe lời cô hơn.
“Được.” Anh đáp lời cô.
Trong lúc đó Nam Chi cũng thoáng liếc nhìn qua đồng hồ treo tường trước cửa ra vào, bảy giờ bốn mươi hai rồi, thật sự sắp muộn rồi, nên cô cũng chẳng kịp nói gì thêm, vội vàng dùng khuỷu tay ấn vào tay nắm cửa, vừa ra ngoài đã chạy mất.
Cửa không khóa, Tống Thanh đẩy xe lăn đến trước cửa, đứng đó nhìn cô bước vào thang máy, mãi đến khi chẳng còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa, anh mới đóng cửa lại, yên tĩnh ở nhà chờ.
Nam Chi có dặn anh, hôm nay sẽ có người đến tháo đèn và sẽ có người đưa mèo đến nhà nữa.
*
Nam Chi lao xuống cầu thang như chạy đua với lửa, vừa ra khỏi cửa đã chạy thẳng đến chỗ đỗ xe, trời mưa, mà mưa cũng không nhỏ, nhưng cô đã chuẩn bị trước.
Giữa ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người đang đứng chờ, cô mở dù, dưới từng tiếng lộp độp vang lên khi mưa rơi trên dù, nhanh chóng tiến đến cửa xe, kể cả khi ngồi vào xe rồi thì người cô vẫn khô ráo.
Nam Chi lau lớp kính đã phủ đầy hơi nước, nghĩ ngợi một chút, nghiêng đầu nhìn xuyên qua màn mưa dày đặc, nhìn về phía ngôi nhà của mình.
Ngọn đèn của vạn nhà, nhà của cô vẫn còn đang sáng đèn có phải không?