Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 42

Tống Thanh đóng cửa lại, lấy chiếc túi vải treo ở lối vào xuống, túi bị bẩn một mảng, giặt sạch rồi treo lên trong phòng giặt, sau đó mới quay vào bếp, múc nốt phần cháo kê còn lại ra.

Cơm thừa từ hôm qua đều được anh hâm nóng lại cùng với rau xà lách và thịt, nước canh chan vào cơm, nên khiến cơm cũng thơm phức.

Có thịt có dầu mỡ nên anh ăn rất thỏa mãn, uống thêm chén cháo, bụng no căng rồi mới đi cho mèo ăn và thay nước cho mèo.

Cọn tiện tay rửa sạch bát của mèo và vệ sinh máy nước uống giữ nhiệt cho mèo luôn, sau khi dọn sạch khay cát rồi mới mang theo sách và khăn quàng cổ chuẩn bị ra ngoài.

Vừa mở cánh cửa sắt dày ra, gió ngoài hành lang và gió từ cửa sổ tạo thành luồng đối lưu, thổi một cơn gió lạnh vào nhà.

Tống Thanh quay vào nhà đội thêm mũ lên, một là sợ Nam Chi bất ngờ kiểm tra, nếu đã ra ngoài rồi mà bị phát hiện không đội mũ, kiểu gì cũng phải quay lại đội.

Thứ hai, là trời thật sự rất lạnh.

Sắp đến mùa đông rồi nên nhiệt độ mỗi ngày lại giảm đi một chút, anh nhìn điện thoại, mới chỉ hơn mười độ một chút thôi.

Gió cũng lớn, giờ này những năm trước, anh thường lái xe điện chở cậu em họ đi học, sáng đưa, tối đón, ngày nào cũng vậy.

Thằng bé ngồi sau lưng, còn người bị gió lạnh quất thẳng vào mặt chính là anh. Đến mùa đông, tay anh lúc nào cũng tím tái, các khớp thịt nứt nẻ, chảy máu đóng vảy, trên mặt cũng bị bỏng lạnh, phải mất rất lâu mới hồi phục.

Xuân qua, hè tới, mất vài tháng mới chữa lành, nhưng vừa khỏi chưa bao lâu thì mùa đông lại đến, rồi lại bị lạnh cóng, cứ thế lặp đi lặp lại.

Năm nay, không khí lạnh còn chưa thực sự tràn về, nhưng anh đã có quần áo giữ ấm, có chăn bông dày, có một căn nhà kín gió.

Trước đây, căn phòng cũ thông thốc tứ phía, chuột còn chẳng ngăn được, huống hồ là gió, mùa đông đến, trong nhà với ngoài trời chẳng khác gì nhau.

Anh không thể cởi áo ngủ, nếu không ngày hôm sau chắc chắn sẽ bệnh.

Tống Thanh bị đau đầu và đau dây thần kinh cũng vì suốt ngày phải sống trong căn phòng như thế. Gió đêm thổi thẳng vào đầu, lâu dần tích tụ, khiến anh không thể để đầu trúng gió được nữa.

Chỗ ở hiện tại có nhiều cửa sổ, nhưng đều là loại hai lớp kính. Ban đêm, chỉ cần đóng kín cửa, sáng ra mở cửa sổ và kéo rèm cho ánh nắng chiếu vào là được.

Nam Chi đã lấy thêm một chiếc chăn đặt ở góc ghế sofa, bảo thời tiết dạo này thay đổi quá nhanh, cứ để đó cho anh dùng.

Lạnh thì kéo ra đắp, không cần phải cố chịu rét như trước nữa.

Bộ quần áo anh đang mặc là đồ mới, còn có lớp lót nỉ giữ ấm.

Lớp vải bên ngoài cản gió rất tốt, dù ngồi ngay chỗ có gió lùa cũng không thấy lạnh.

Tống Thanh chưa từng nói cho bất kỳ ai nghe chuyện, từ nhỏ đến lớn quần áo của anh gần như đều là đồ đi xin lại. Thật ra anh vô cùng hy vọng sẽ có bộ quần áo thuộc về của riêng mình, đồ mới, sạch sẽ, quần áo vừa với người, có thể mặc đúng thời điểm, phù hợp với thời tiết.

Không cần phải là đồ quá đẹp, chỉ cần đúng mùa, không quá rộng hay quá chật là đủ.

Anh chưa từng kể với Nam Chi, nhưng Nam Chi lại cho anh điều đó.

Anh biết bộ đồ này vốn không phải mua cho mình, nhưng khi thấy nó rộng hơn dự kiến, Nam Chi không nghĩ ngay đến chuyện trả lại mà đưa anh mặc thử, vừa người thì cắt mác, để đưa anh dùng luôn.

Thực ra, cũng chẳng khác gì mua cho anh cả, Nam Chi còn mua thêm mấy bộ quần áo khác nữa cho anh, tất cả đều là đồ mới.

Tống Thanh là người dễ thỏa mãn, với anh, như vậy đã là tốt đến mức không thể tốt hơn nữa rồi.

Vì thế, anh rất sẵn lòng nấu ăn cho Nam Chi, thậm chí còn cảm thấy mình làm chưa đủ. Anh tiếc là mình không thể lên tầng hai, nếu không, kiểu gì anh cũng dọn dẹp luôn trên đó.

Ra khỏi nhà, Tống Thanh bị một cơn gió mạnh thổi tới, ép cả chiếc xe lăn lùi lại một chút.

Anh giữ chặt vành bánh xe, dùng sức đẩy lên, vượt qua cơn gió.

Thời tiết vẫn lạnh như thế, nhưng anh đã quấn bản thân mình thật cẩn thận không còn lạnh nữa.

*

Hôm nay Nam Chi không may, vừa đến nơi đã bận không thấy mặt trời, mãi đến hơn chín giờ sáng mới có thời gian rảnh để uống bát cháo kê.

Cháo được nấu rất vừa, không quá loãng cũng không quá đặc, hoàn toàn phù hợp để ăn sáng.

Mà lượng cháo mang theo cũng đủ cho cô dùng một bữa, không sợ ăn không hết rồi để lãng phí.

Chỉ mới đến có vài ngày mà thôi, mà anh đã nắm chắc lượng ăn của cô như thế rồi sao?

Nghĩ lại thì, trước giờ cô vẫn cảm thấy Tống Thanh là một người rất nghe lời, thậm chí anh còn có chút quá thật thà, sợ rằng sẽ bị người khác bắt nạt.

Bây giờ xem ra người ta vẫn rất có chính kiến đấy nhé, một khi đã quyết không nghe lời thì chẳng ai ép được anh, còn biết chạy trốn nữa đấy.

Nhìn anh thế này, khiến cô lại nhớ đến lúc nhỏ, mỗi khi cô làm chuyện gì sai, bà nội sẽ lặng lẽ xuất hiện sau lưng cô, trong tay cầm theo một cây cán bột. Tuy cô biết bà chắc chắn sẽ không đánh cô đâu, nhưng cô vẫn thấy chột dạ, cứ chạy quanh bàn không chịu để bà lại gần.

Kết quả chọc cho bà thấy buồn cười, suýt nữa thì cũng bật cười theo. Sáng nay cô cũng suýt không nhịn nổi nữa mà bật cười trước mặt Tống Thanh, nhưng may mắn là cô vẫn kìm lại được.

Nam Chi uống xong cháo kê, cảm giác đầu óc choáng váng mới giảm bớt một chút.

Sáng sớm, tinh thần cô vẫn rất tốt, còn tưởng rằng chỉ cần giất ngủ tốt một chút, là có thể không thấy mệt nữa, nhưng không ngờ đó chỉ là tạm thời mà thôi.

Mới qua hơn một tiếng thôi, cô đã đầu choáng mắt hoa, giáo viên biết cái bệnh này của cô, nên để cô đi ăn trước chút đồ gì đấy.

Cũng đã qua hơn một tiếng rồi, cháo gạo kê vẫn còn rất ấm, uống vào vừa khéo có thể làm ấm dạ dày.

Hôm nay công việc quá nhiều, khả năng cao sẽ còn bận rộn cả ngày dài, Nam Chi sợ mình bận rộn quá mà quên mất. Trước khi rời đi, cô mở ghi chú trên điện thoại ra và gõ một dòng nhắc nhở.

[Nhớ làm thẻ mượn sách cho Tống Thanh, lấy chuyển phát nhanh của cậu nữa.]

Hôm nay có hai bộ quần áo của Tống Thanh được giao đến, một chiếc hoodie dày và một chiếc mỏng hơn một chút.

Tuy rằng hôm qua lúc nhận quần áo, anh tỏ ra không quá vui thích, còn đợi bị cô ép mới chịu mặc thử, nhưng mà mặc quần áo mới ai mà không thích được chứ.

Hôm nay cô cũng mang về cho anh vui vui vẻ vẻ, còn có cả thẻ mượn sách nữa.

Sáng nay anh đã nhắc cô rồi, nếu quên thì dù anh không nói ra nhưng trong lòng chắc chắn sẽ cảm thấy mất mát, không vui. Bởi vì cô từng là người bị lãng quên nên hiểu rõ cảm giác ấy.

Thật sự rất khó mà hình dung được cảm giác thất vọng ngay lúc đó.

Hơn nữa cô cũng biết, lần đầu tiên anh chủ động mở lời là một chuyện vô cùng đáng quý. Nếu như không giữ lời hứa thì sau này anh sẽ chẳng bao giờ chịu nói thật lòng với cô nữa.

Bởi vì bản thân cô cũng là người như thế nên cô rất hiểu, mà tám chín phần là Tống Thanh cũng giống như cô.

Sau khi ghi chú xong, Nam Chi mới tiếp tục bận rộn, cô vẫn kiên trì đến giữa trưa. Nhưng đến lúc nghỉ trưa thì cả người đã mệt đến mức lâng lâng như sắp ngất đi. May mà cũng đến giờ nghỉ trưa rồi, cô không ăn cơm mà đi thẳng về phòng nghỉ để ngủ.

Khi thức dậy mới có thời gian rảnh mà gửi Wechat cho Tống Thanh, hỏi thăm tình hình của anh.

*

Tống Thanh vừa mới ăn cơm trưa xong, cơm tự nấu. Lúc sáng anh nấu cơm có bị Nam Chi nhìn thấy cho nên cô không gọi đồ ăn ngoài. Lúc ấy anh đã đoán trước rồi, mình ngoan cố như thế nên Nam Chi không còn quan tâm đến chuyện này của anh nữa. Nên chắc trưa cô cũng sẽ không gọi đồ ăn ngoài, cho nên anh đã tự về sớm làm cơm ăn.

Nấu hai gói mì tôm, ăn đến no căng, bởi vì buổi sáng anh đã đan được bốn chiếc khăn rưỡi rồi, tính ra cũng kiếm được khoảng 36 tệ, dự định buổi chiều sẽ đan thêm năm chiếc nữa, vậy là một ngày kiếm được khoảng 80 tệ. Tuy không nhiều lắm nhưng vẫn có thể cân bằng giữa việc làm và việc học, bây giờ anh đã đọc xong quyển ngôn ngữ C rồi.

Không phải dân chuyên ngành máy tính, nhưng vốn dĩ anh cũng học khối tự nhiên nên cũng có chút nhạy bén ở phương diện này, ghi nhớ theo kiểu học vẹt thì anh vẫn có thể nắm được kha khá nội dung trong sách, dự định đọc thêm mấy quyển nữa để có nền tảng rồi sau đó sẽ bắt tay vào thực hành.

Bây giờ anh lại lấy thêm một quyển sách khác ra, quấn kín người, cầm theo cuộn len định ra ngoài học cách đan mũi ngô, là một kỹ thuật đan khó hơn một chút. Nhưng chưa kịp làm gì thì đã nhận được tin nhắn của Nam Chi gửi đến.

[Tôi cũng muốn hít hakimi: Giữa trưa thì ngủ trưa một chút đi, đừng làm việc quá sức.]

Nam Chi chủ động nhắn tin chắc là vì nghĩ đến anh. Cô làm việc đến hơn một giờ trưa, còn mệt thành thế kia, còn anh thì dậy sớm hơn cả cô, dù anh không có vấn đề về dạ dày hay đường huyết, nhưng nếu không ngủ đủ giấc thì cũng sẽ rất khó chịu. Cho nên cô mới cố ý dặn dò anh như thế.

*

Trong chung cư, Tống Thanh cứ tưởng cô sẽ hỏi anh ăn chưa? Ăn gì rồi hoặc mấy vấn đề như thế, nên đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi nhưng không ngờ cô lại nói đến vấn đề này.

Chỉ một câu đơn giản thế thôi nhưng lại làm rối tung toàn bộ kế hoạch của anh, nhưng anh vẫn ngoan ngoãn trả lời lại.

[Cỏ Xanh: Được.]

Tống Thanh đóng lại cánh cửa vừa mở, lùi xe lăn trở vào phòng khách nhỏ, kéo cửa kính, cởi áo khoác, chui vào chăn, nhắm mắt ngủ ngay.

Anh không phải người thích giấu mọi chuyện trong lòng, cũng không có yêu cầu quá cao về chất lượng cuộc sống. Trước đây dù ngủ trong căn phòng dột nát, gió lạnh thổi rít gào từng cơn nhưng anh vẫn có thể ngủ ngon, huống chi là bây giờ, mới vừa chạm đầu vào gối thôi mà đã chìm sâu vào giấc ngủ rồi, vừa ngủ một giấc đã đến hơn hai giờ chiều.

Ngủ hơn hai tiếng, nên cũng đan ít đi hai chiếc khăn quàng cổ.

Nhưng ngủ một giấc thật sự đã thoải mái hơn rất nhiều.

Tống Thanh ngồi dậy, việc đầu tiên là kiểm tra xem có tin nhắn mới nào của Nam Chi không, không có mới mặc quần áo vào, ngồi vào xe lăn, mang theo sách tiếp tục làm việc dang dở lúc trưa.

*

Hơn năm giờ chiều, Nam Chi tan làm muộn vì phải tăng ca. Trên đường lái xe đi làm thẻ thư viện, cô nhận được một cuộc điện thoại là y tá trực ban gọi đến, cũng giống như hôm qua, không phải tìm cô mà là tới để tìm Tống Thanh.

Bởi vì Tống Thanh đã được cô đón đi, nên họ mới gián tiếp liên hệ với cô.

Lúc đầu, Nam Chi nghĩ là chú thím của Tống Thanh tìm đến nên lòng cũng hơi căng thẳng một chút. Nhưng khi nghe đầu dây bên kia nói là cảnh sát phụ trách vụ án của anh, nên cô mới thở phào nhẹ nhõm, dặn họ đưa số của mình cho bên đó.

Để người ta trực tiếp liên hệ với cô.

Sau mấy phút trao đổi qua điện thoại, Nam Chi cũng hiểu đại khái chuyện gì xảy ra, cũng giống như lần trước cảnh sát muốn đến tìm Tống Thanh, nhưng anh không có ở phòng bệnh, điện thoại thì bị khóa do hết tiền, WeChat cũng không trả lời, nên họ không yên tâm mới đến tận đây dò hỏi.

Lần đầu tiên bạn học của anh liên lạc với cô, cô đã bắt đầu thấy kỳ lạ không thể nào mà tất cả mọi người đều không biết cách thức liên lạc với Tống Thanh, thì ra là nợ phí.

Anh không nạp tiền, ra ngoài không có wifi nên mất hoàn toàn cách thức liên lạc.

Ngày hôm qua chắc là mượn mạng của ai đó mới có thể gửi video, hôm nay có lẽ không có cơ hội để dùng ké nên mới không thấy tin nhắn.

Nam Chi nạp cho anh 100 tệ tiền điện thoại, thử gọi cho anh, thấy có thể kết nối, cô mới báo lại cho cảnh sát, sau đó họ cúp máy để họ tự liên hệ với Tống Thanh.

Nam Chi tiếp tục làm thủ tục đăng ký mượn thẻ, tiện thể mua trà sữa và đồ ăn vặt từ thịt vịt. Bởi vì bản thân thích ăn, nên đương nhiên cũng không quên mua thêm phần nữa cho Tống Thanh.

Chờ sau khi về đến nhà rồi thì điện thoại lại reo lên, vẫn là cảnh sát phụ trách vụ án cho Tống Thanh.

Sau vụ tai nạn, tài xế gây tai nạn đã bỏ trốn, vụ án cũng đã được lập hồ sơ. Tuy rằng vẫn chưa bắt được người, nhưng thỉnh thoảng họ cũng sẽ đến để nói chút tiến triển về vụ án cho Tống Thanh.

Lẽ ra, đây là việc mà nạn nhân phải tự hỏi thăm, nhưng vì hoàn cảnh của anh đặc biệt, cả cảnh sát và bên giao thông đều chưa bao giờ bỏ mặc anh.

Ngoài vụ kiện, chuyện của Tống Thanh lại có thêm một số tiến triển nhỏ nữa, bọn họ hy vọng được đến để nói chuyện với Tống Thanh một chút.

Nam Chi đồng ý, nhưng mà nói thật, cảnh sát giao thông và cảnh sát hình sự cùng lúc đến như thế đối với một công dân dù đã tuân thủ luật pháp như cô mà nói thì vẫn còn hơi áp lực.

Nên cô vòng xe lại, mua thêm chút trái cây và đồ ăn vặt, tiện tay lấy luôn hàng chuyển phát của Tống Thanh, tay xách nách mang đi về.

Ở bên kia, Tống Thanh cũng ở nhà đợi từ sớm.

Lúc gọi điện, cảnh sát có nói sơ qua, trong lúc điều tra thông tin của anh, họ vô tình phát hiện ra chuyện cũ liên quan đến ba mẹ anh.

Nhiều năm trước, ba mẹ anh gặp tai nạn giao thông, tòa án phán quyết phía bên kia chịu toàn bộ trách nhiệm và phải bồi thường cho gia đình anh. Nhưng khi đó gia đình họ quá nghèo, người tài xế gây tai nạn vốn mắc bệnh ung thư, vợ lại bị tật ở chân. Cho nên ông ta mới liều mạng kiếm tiền mong muốn có tiền chữa khỏi tật ở chân cho vợ của mình, kết quả vì lái xe trong tình trạng kiệt sức, nên ông ta mất lái gây ra tai nạn giao thông, không chỉ hại gia đình anh mà còn hại luôn cản bản thân mình.

Không lâu sau, ông ta bệnh ung thư và bị xuất huyết trong nên đã qua đời, để lại một người vợ bị tật và suy dinh dưỡng cùng hai đứa con nhỏ đang chờ cơm ăn, và hai ông bà già hơn chín mươi tuổi gầy trơ xương.

Cả gia đình cơm còn không có ăn, huống chi tiền để bồi thường. Lúc cảnh sát đưa anh đến nhà họ, nhà chỉ có bốn bức tường trống trơn, hai đứa nhỏ gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, chỉ có cái bụng là trương to. Cảnh sát bảo là do chúng thiếu thốn nên đụng gì ăn đó nên mới thế.

Cuối cùng Tống Thanh không nhẫn tâm nhận tiền của họ nhưng bên kia vẫn nhận trách nhiệm. Cho nên hai ông bà già ngày ngày đi bán rau, lên núi đào nhân sâm, tìm thuốc để bán, người vợ thì cắn răng đi làm, cô ta nhận đủ loại việc vặt để kiếm tiền, gom góp từng chút một để bồi thường.

Rồi có một năm, hai ông bà lão lên núi bị trượt chân ngã, người này cứu người kia cuối cùng cả hai đều rơi xuống vách núi không ai sống sót, người vợ còn lại một mình nuôi hai đứa trẻ, bám víu vào nghề nhặt ve chai để kiếm sống. Dù thế, cô ta vẫn cố gắng gửi tiền bồi thường, tích góp từng đồng lẻ, rải rác qua nhiều năm đến nay cũng được một khoản kha khá nhưng số tiền này bây giờ đều đang trong tay chú thím của Tống Thanh.

Nếu tính cẩn thận thì chắc ít nhất cũng mấy chục ngàn.

Bọn họ muốn hỏi, anh có muốn nhận số tiền đó không.

Bình Luận (0)
Comment