Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 44

Hơn nữa những “Con mồi” mà cô mang về, phần lớn đều là thứ anh cần, hầu hết đều mua cho anh.

Không biết có phải do mèo không thân với cô hay không, nhưng cô thường đi sớm về trễ, về đến nhà lại tiếp tục bận rộn vẽ tranh, không còn nhiều thời gian chơi với mèo nữa, chỉ thỉnh thoảng lúc nghỉ ngơi thì trêu đùa vài cái.

Khi đó, mèo đã đi ngủ nên làm thế giống như đang làm phiền chúng, người bị mèo làm phiền cũng sẽ không thích mèo thì mèo cũng thế, chúng nó sẽ càng không thân với cô.

Đồ ăn, nước hay cát của mèo cũng không đợi cô xử lý, anh đã làm xong hết nên cô cũng không có cơ hội tiếp xúc với chúng.

Hình như mèo sẽ đặc biệt thân với những người cho nó ăn, cho nó uống và xử lý cát bẩn cho nó.

Chúng không quấn lấy cô, nhưng lại rất thích chạy theo bên dưới xe lăn của anh. Có đôi khi anh không chú ý nên nhiều khi xém chút đã cán qua bọn nó.

Thỉnh thoảng Tống Thanh cũng sẽ muốn để Nam Chi thêm đồ ăn và nước uống cho chúng nó, thế thì mèo sẽ bám lấy cô hơn, nhưng anh lại cảm thấy mấy việc vặt thế này không cần thiết cô phải làm.

Có lẽ mới đến nhà được hai ngày, đợi thêm vài bữa nữa sẽ quen hơn thôi.

Lúc anh còn đang suy nghĩ, Nam Chi ở phía trước vừa mở hộp chuyển phát nhanh vừa tìm thùng rác.

Cạnh sô pha có một cái, cô đi qua ném cái hộp đựng bên ngoài đi sau đó tiện thể ngồi luôn xuống ghế, sau đó gọi anh.

Tống Thanh di chuyển xe lăn đi về phía cô.

Khoảng cách cũng không xa, xe lăn chỉ lăn vài vòng đã đưa anh đến trước mặt của cô.

Nam Chi lấy bộ quần áo trong túi ni lông ra, là đồ bộ, một bộ đồ yếm làm từ vải jean, có chút cứng nhưng chất lượng rất tốt, bên trong có một lớp vải lót, cảm giác không tệ, lúc sờ vào cảm thấy rất thoải mái.

Trước khi ướm thử bộ đồ lên trước người anh, Nam Chi kiểm tra thắng của xe lăn một chút. Cô sợ khi mình dựa vào nó sẽ lăn đi, anh sẽ lăn xe chuồn đi mất. Lúc chưa kịp đề phòng gì Tống Thanh như chú ý đến ánh mắt của cô, tự mình đưa tay giữ chặt bánh xe lăn, lúc này xe lăn đang đứng yên tại chỗ.

Nam Chi luôn có một cảm giác rất kỳ lạ, cô luôn thấy anh như đang tự giam chính mình, tự đưa bản thân mình đến trước mặt cô để cô giày vò, còn tự chặn đi mất đường lui của chính mình.

Bên ngoài cô không thể hiện gì, nhưng trong lòng không tránh khỏi có chút vui vẻ, hài lòng ướm thử lên người anh.

Người đẹp nên mặc gì cũng đẹp, chỉ cần chọn một bộ quần áo phù hợp đã có thể tôn lên dáng người gọn gàng và thời thượng.

Nam Chi không nhịn được mà nhớ đến trước đó khi vừa đón anh trở về, hình như anh có chút tự ti, ánh mắt rất hiếm khi dám nhìn thẳng vào cô, mỗi lần cô nhìn anh đều thấy anh đang cúi đầu ngoan ngoãn hệt như cô vợ nhỏ, bây giờ đã có thể tự nhiên mà nhìn thẳng vào cô.

Cho dù đôi khi ánh mắt không cẩn thận mà giao nhau, anh cũng không nghiêng đầu lảng tránh, lúc thích hợp sẽ quay đầu đi hoặc làm việc khác.

Nhưng bây giờ thì khác, tinh thần, vẻ mặt đều tốt hơn rất nhiều, người cũng tự tin lên không ít đã trở thành vợ lớn rồi.

Nam Chi thầm khen ngợi bản thân mình, nuôi thú không được, nuôi gì cũng chết nhưng nuôi người không tệ nha, chỉ mới mấy ngày đã biến anh trở nên đẹp như thế này rồi.

Cô đã nuôi tốt thế này đừng ai mơ cướp được người khỏi tay cô!

Bỏ việc thì bỏ việc, nhà còn đang cho thuê, lui về ở ẩn, về quê giấu anh đi cũng chẳng có vấn đề gì!

Cô sẽ chiến đấu với ai dám cướp người của cô!

Cảnh sát khi nãy có nói mấy người lớn tuổi này có vài thủ đoạn một khóc hai nháo ba thắt cổ, cô chống lại chắc chắn sẽ có hại.

Nhưng cô cũng có cách riêng của mình, cũng có thể một khóc hai nháo ba thắt cổ giống họ. Cô cũng sẽ dán ảnh chụp của họ ở chỗ bảo vệ, họ đến một lần thì đuổi một lần.

Dù sao thì người chắc chắn sẽ không giao cho họ.

Vào tay cô thì chính là của cô.

Chỉ cần kéo dài thời gian đến khi anh thành niên là được. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì cũng lắm dọn nhà đi, nghỉ việc. Dù sao công việc tẻ nhạt này cô cũng không thích làm, chỉ còn thiếu một lý do để bỏ mà thôi.

Đương nhiên nếu có thể thuận lợi giải quyết thì tốt rồi. Nếu cách này không được thì còn nhiều cách khác, tóm lại anh không muốn đi thì Nam Chi sẽ không từ bỏ anh.

Sổ hộ khẩu, căn cước, bằng tốt nghiệp đều ở chỗ cô đây này.

Nam Chi lại thử cho anh thêm một bộ quần áo khác, là áo hoodie và quần jogger mỏng. Cô thích đồ bộ, mặc đồ bộ trông vừa nhẹ nhàng, thoải mái, còn rất sạch sẽ, nên cô cho Tống Thanh mặc đồ bộ hết.

Từ rất lâu trước kia, Nam Chi đã cảm thấy mấy cậu con trai mặc quần áo đa phần đều rất ngây thơ, cô luôn nghĩ nếu như mình có bạn trai sẽ thay đổi anh như thế nào. Bây giờ thì tốt rồi, cơ hội đến, cô thỏa thích mà đùa nghịch.

Sau khi thử đồ xong, cô bắt đầu hối thúc người bán hàng trên mạng kia giao hàng nhanh nhanh một chút. Còn vài chuyển phát nhanh còn đang trên đường, đang chờ để cô sử dụng.

Tuy rằng bây giờ cô đã rất hài lòng rồi nhưng nếu mặc thêm một chiếc áo thun bên trong, khoác áo màu xanh đen bên ngoài, bên trong mặc màu trắng, sự tương phản màu sắc này sẽ khiến nó trông đẹp mắt hơn.

Nuôi dưỡng người là một tài năng. Cô nuôi anh, còn anh nuôi mèo.

Giống như cô đang gián tiếp nuôi mèo, còn nuôi sống một con mèo nữa.

Cô phải thừa nhận rằng tuy cô có suy nghĩ riêng, nhưng rất nhiều lúc đều rất lười làm việc. Nhất là sau khi bị bệnh, cô luôn phải đấu tranh với những tiếng nói tiêu cực vọng ra trong đầu. Nó nói cô rất vô dụng nhưng cô cảm thấy mình đã làm rất tốt rồi. Cho nên đa phần cô đều mắt nhắm mắt mở đối với những việc nhà vô hình đó.

Tống Thanh làm việc rất cẩn thận, hơn nữa anh bằng lòng làm. Cô thường xuyên cảm thấy trong người Tống Thanh có một mô tơ điện nên anh làm hoài không biết mệt, chạy mãi, vừa mới không thấy một chút anh đã làm xong cơm, một lát lại không thấy người thì người đang giặt quần áo, hoặc rửa đồ dùng trong nhà.

Trước kia bàn trong nhà vừa sờ một cái là có một vết rất dài do bụi để lại. Bây giờ chỗ nào cũng sạch sẽ, nên chắc chắn anh đã lau rất nhiều lần.

Mèo cũng do anh chăm sóc, cô chủ cửa hàng hai con mèo có chút lo lắng cho mèo nhỏ, nói cô quay một video cho cô ấy nhìn, xem như hỏi thăm. Sau khi nhìn thấy hai con mèo nhỏ mới yên tâm, cảm thấy cô chăm sóc rất tốt.

Trước đó mắt có ghèn, lông cũng rất dơ, dù sao cũng là mèo hoang, còn đang trong lồng sắt vài ngày, ăn hay uống đều làm lung tung trong đó, khó tránh khỏi có chút dơ bẩn. Nhưng bây giờ trên người không có một hạt bụi, lông mèo vừa sạch vừa muột, dường như giống một công chúa nhỏ, hoàng tử nhỏ.

Nam Chi mới nhận ra ngoài những việc kia anh còn tắm cho mèo, chăm sóc cực kỳ tốt.

Có một cô vợ nhỏ này chỉ cần anh bằng lòng, cô lập tức đưa anh đi, giấu anh đến cuối chân trời không để ai tìm thấy.

Dù sao việc này cô cũng quyết định phải quan tâm rồi, không ai cho anh chỗ dựa thì để cô làm.

Cô chịu trách nhiệm làm chỗ dựa vững chắc cho anh, bảo vệ anh thoát khỏi lòng bàn tay của chú thím anh.

Sau khi Nam Chi trả lời người bán hàng xong, cô bỏ điện thoại xuống, càng nhìn Tống Thanh bên cạnh càng trông thuận mắt.

Cô chăm sóc anh tốt thật vui vẻ quá đi.

Cô vừa mới bận một lát mà Tống Thanh bên kia đã bỏ thắng tay ra, chạy đến bếp hâm nóng cơm lại.

Lúc cô trở về đã nấu xong cơm rồi. Nhưng bởi vì có người đến, nói chuyện một lúc lâu nên vẫn chưa ăn, chỉ ăn chút hoa quả, chút lòng vịt, uống ly trà sữa.

Lúc cô mua về không biết bao nhiêu người đến nên cô mua đại sáu ly trà sữa, vẫn còn lại hai ly, Tống Thanh cũng bỏ vào hâm nóng lại.

Trên bàn cơm có thể giữ ấm thức ăn rất lâu còn có thể hâm đồ ăn nữa, chỉ một lát thôi đồ ăn đã bắt đầu bốc khói rồi.

Mấy quả cam được đặt bên cạnh thật ra đã được nướng trước, Tống Thanh bỏ vào trong túi trước sau đó đẩy xe lăn, lấy cam trong túi ra bỏ vào trong tay cô.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, tháng này cô không thể ăn đồ lạnh. Khi nãy lúc đang nói chuyện muốn cùng mọi người ăn mấy trái quýt, nhưng do dự một lát rồi cô lại không ăn. Tống Thanh thấy thế, sau đó anh vừa nói chuyện vừa đẩy xe lăn mang những trái cam đặt lên trên bếp để làm nóng. Sau khi nướng cho bên ngoài cháy xém một chút lại mang đến đưa hết cho cô.

Khoảnh khắc đó, Nam Chi cảm thấy không còn gì quan trọng nữa. Cho dù trước đó là một mãnh thú nơi hoang dã, cô cũng muốn đấu một trận, cứu cô vợ nhỏ của cô ra!

Chẳng phải anh hùng đều phải đi qua cửa này sao?

Sau khi trải qua sự kiểm tra cướp công chúa khỏi tay con rồng hung ác, cho nên cô đã làm xong công tác chuẩn bị rồi.

Đồ ăn được hâm nóng, Tống Thanh gọi cô. Nam Chi đi qua vẫn giống như bình thường, nhưng vừa mới chuẩn bị nói thì đã bị Tống Thanh nói trước: “Nam Chi, cô có muốn nghe qua quá khứ của tôi không?”

Nam Chi chớp mắt nói: “Cậu nói đi.”

Cuối cùng anh cũng chịu nói lòng mình ra cho cô nghe rồi sao?

Nói thật, những điều cơ bản mà cô biết về anh hầu như đều biết từ trong miệng người khác, rất ít thứ được nghe từ anh.

Có cơ hội thế này cô sẽ không từ bỏ, ngồi nghiêm túc chờ Tống Thanh nói.

Tống Thanh suy nghĩ nên bắt đầu nói từ đâu, một lúc sau mới nói.

“Thế nói từ vụ tai nạn xe cộ của ba mẹ tôi đi.”

Lúc mười hai tuổi, đối với từ chết này còn chưa nhạy cảm lắm, bỗng nhiên ba mẹ không còn, không còn ai xoa xoa má của anh, cưng chiều hỏi anh, hôm nay cục cưng nhà chúng ta muốn gì đây?

Cũng sẽ không còn ai sau khi lái xe xong, sẽ bỏ đồ chơi trong quần áo, bên ngoài thì giả vờ nghiêm trọng, đi đến trước mặt anh rồi bỗng nhiên lấy đồ chơi ra để chọc anh.

Lúc làm lễ hạ táng mọi người đều gạt anh, chờ ngày anh không thấy ba mẹ nữa mới biết hai người đã trở thành hai phần mộ lạnh như băng.

Anh thì giống hệt như trái bóng, nhà này không nhận, nhà kia không thu, chỉ có hàng xóm thương anh, cho anh chút đồ ăn thức uống.

Lúc ấy ông nội anh vẫn còn, đã hơn bảy mươi tuổi, lưng cũng đã cong, không đứng nổi, người thì gầy gò trông còn chẳng cao bằng anh.

Ông cụ ở nhà chú thím anh để họ nuôi, đối với chú thím mà nói đã là sự liên lụy rồi, động chút không vừa ý sẽ bị mắng sẽ bị ăn cơm không.

Có đôi khi sẽ bị bưng bát cơm ngồi ở cửa ăn, lúc đang ăn không biết chọc gì đến thím rồi bị thím mắng đến chảy cả nước mắt.

Nhưng ông nội vẫn không đành lòng để cháu trai mình không ai lo, nên ông ấy âm thầm đón anh về nhà chú thím.

Thím anh cả ngày ầm ĩ, không cho hai người vào cửa, ông nội sẽ dẫn anh chui lỗ chó trở về phòng của ông, là căn phòng gần chuồng lợn.

Trước kia ông nội mang theo anh ở đó.

Ông nội lớn tuổi, tay run, người cũng run không làm được gì nhiều, chỉ mỗi việc đập lúa đã khiến cả người đau nhức cả đêm.

Chú thím nghe thấy thì nói không muốn để ông ấy ồn ào, nếu ồn ào thì đi ra bên ngoài.

Tống Thanh đã phải thức dậy lúc nửa đêm, xoa lưng, xoa eo cho ông nội, thay ông nấu cơm, làm việc nhà.

Có thể vì thấy anh cũng có ích, nên thím từ từ cũng không còn đụng một chút là đuổi anh và ông nội đi nữa.

Đương nhiên vẫn sẽ có lúc sẽ nói anh cút đi, không có mắt nhìn, không biết làm gì mà sống. Anh ở nhà làm càng nhiều thì ngày tháng sống nơi đó của ông nội sẽ ngày càng tốt.

Ông nội luôn nói với anh, thím chính là người mạnh miệng mềm lòng, nếu không đã đuổi hai người đi từ lâu rồi.

Không phải Tống Thanh không biết, chỉ là lúc anh còn muốn đọc sách, thì nhà chú thím lại làm ầm ĩ.

Lúc ấy xe tải nhà anh bị đụng nên hư, sau khi bán đi còn kiếm được mấy vạn tệ, đều ở chỗ chú thím cả.

Giáo viên cũng biết chuyện này, nên tới cửa bàn bạc, cuối cùng chú thím anh cầm tiền nên đuối lý, không còn nói thêm về việc đưa anh đến phía Bắc đào than, ký một hợp đồng không công bằng, chịu một khoản nợ vào thời đó, mà thật ra bây giờ số tiền đó cũng là một con số khổng lồ, cuối cùng anh mới có thể đến trường.

Sau khi đi học lại anh không có nhiều thời gian làm việc nhà, thím lại bắt đầu mắng ông nội, bất tài, chẳng có chút tiền nào. Có một ngày ông nội bỗng nhiên mất tích, anh tìm ở khắp mọi nơi thì tìm thấy ông ở trên núi.

Ông nội muốn đi hái trái cây để kiếm tiền, ngã ở giữa sườn núi. Sau khi cấp cứu phải tốn tiền thuốc men trị thương, anh không có tiền, quỳ xuống cầu xin chú thím, chú thím có nhắc đến chuyện nhà kia bồi thường.

Họ nói họ không có tiền, đòi tiền xong vẫn dùng cho ông ấy, nên anh đồng ý. Sau đó bọn họ nói với anh, tiền người nhà kia bồi thường đều dùng để chữa bệnh cho ông nội rồi, nhưng không chữa được nên ông vẫn qua đời.

Tiền hoa cho tang lễ cũng là tiền của anh. Vì vậy anh cảm thấy có lẽ số tiền đó sẽ không lấy lại được.

Bình Luận (0)
Comment