Giải quyết không được mới đi, thế có nghĩa là cô vẫn không muốn nhượng bộ.
Tống Thanh nghĩ nghĩ một chút, kéo tay áo cô, cố gắng nói thật đầy đủ, để tránh việc cô không rõ tình hình khiến sau này bản thân sẽ bị thiệt thòi.
“Chiếc xe tải của nhà tôi bị đâm rơi xuống sông, khi trục vớt lên tốn không ít tiền, vớt lên rồi thì cũng gần như một đống phế liệu, khi bán đi chỉ được ba đến năm vạn, tiền đó dùng một phần để lo tang lễ, mua đất chôn cất, phần còn lại đóng tiền học cho tôi nên chắc cũng chẳng còn lại bao nhiêu tiền.”
Khoản học phí đầu tiên của anh chính là nhờ vào số tiền đó, nhưng thím lại nói vì bà ta phải chạy vạy lo toan đủ thứ nên cần phí công sức. Vì thế số tiền này tính là nợ của anh.
Thật ra thì lúc lo tang lễ, hàng xóm thân thích xung quanh ai cũng góp tiền phúng điếu, tiền này cơ bản đủ để trả chi phí tang lễ thậm chí còn dư ra một ít. Nếu không phải thế, thím anh cũng chẳng có lý do gì để cách dăm ba bữa lại bày ra tiệc rượu để kiếm tiền.
Con trai bà ta để tóc đuôi sam cũng có thể bày tiệc, con trai cắt ruột thừa xuất viện cũng bày tiệc, con gái vào cấp ba cũng tổ chức một bữa tiệc. Người ta chửi bà ta không biết xấu hổ, chỉ lo vắt óc tìm cách moi tiền, nhưng rõ ràng, trong đó hẳn là có lợi lộc không nhỏ.
Cho nên tính cả tiền học phí của anh, số tiền bán chiếc xe tải ấy căn bản không thể tiêu hết.
Mà chuyện ăn ở và học phí sau này của anh, đều đã có trong thỏa thuận, không cần động đến số tiền đó. Lúc đầu việc học nặng, lại thêm vừa mới tiếp quản việc nhà, còn phải chăm em nhỏ, chưa quen tay, thời gian rảnh để dạy thêm hoặc làm đồ thủ công không có bao nhiêu. Cho nên anh chỉ có thể vừa học bài, vừa tranh thủ làm việc, mắt nhìn sách, tay làm việc, một ngày kiếm được mười, hai mươi tệ.
Ngoại trừ chi phí ăn uống, mỗi tuần anh phải nộp hơn một trăm tệ, một học kỳ miễn cưỡng cũng trả được một, hai nghìn tệ, cộng với tiền kiếm được vào kỳ nghỉ hè cũng khoản năm, sáu nghìn tệ.
Lên đại học, số tiền anh trả mỗi tuần, mỗi tháng cũng nhiều hơn, tính đến nay, trong số tiền khổng lồ ghi trong thỏa thuận ban đầu, anh chỉ còn thiếu hơn một vạn.
Nói cách khác, nếu trả xong số tiền hơn một vạn này, anh sẽ không còn nợ gì bọn họ nữa.
Nhưng nếu chỉ tính như vậy, chắc chắn bọn họ sẽ không chịu, nhất định phải kiếm thêm chút lợi lộc. Vậy nên, khoản tiền bán xe tải anh không tính đến, vấn đề giữa anh và bọn họ hiện tại chỉ còn lại tiền bồi thường tai nạn của ba mẹ anh.
Cúng với căn nhà lúc trước ba mẹ anh để lại.
Nhà anh nằm gần sông, con sông ấy nhỏ mà thôn muốn mở rộng nên thu hồi đất, bồi thường bảy, tám vạn tệ, khoản tiền này tính theo đầu người. Mà nhà anh giờ chỉ còn lại mình anh, thêm vào đó, căn nhà đã cũ kỹ, diện tích cũng không lớn, nên tiền đền bù chỉ được chừng ấy.
Họ nói số tiền đó do ông nội cầm, nhưng thực chất đều nằm trong tay bọn họ, ngay cả tiền trợ cấp tuổi già của ông nội cũng bị họ giữ, không nộp lên thì khỏi có cơm ăn, cũng không được bước vào cửa.
Cả hai khoản tiền này, anh đều kể cho Nam Chi nghe. Nam Chi gật đầu, trông có vẻ như đã nắm chắc mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Anh vẫn hơi lo lắng, nói: “Tiền không cần cũng được, chỉ cần có thể cắt đứt quan hệ với bọn họ là được.”
Anh biết rõ tính cách của thím mình, bà ta là người rất thích bắt nạt kẻ yếu. Nếu không đồng ý, chắc chắn cảnh sát sẽ không có việc gì. Nếu bọn họ ầm ĩ gây chuyện chắc chắn sẽ bị tạm giữ ngay.
Nhưng nếu Nam Chi nhúng tay vào, một cô gái nhỏ như cô sẽ bị thím anh đến và quấy rối mỗi ngày.
Bà ta không có công việc ổn định, chỉ làm gia công các đồ thủ công ở các xưởng nhỏ xung quanh nhà, công việc không đều, thời gian tự do nên rảnh đến mức có thể chạy đến làm phiền cô mỗi ngày. Bà ta sẽ chặn cô trên đường đi làm, lúc tan ca, vu khống cô bắt nạt người khác nhưng đó vẫn là nhẹ. Nói không chừng, bà ta còn có thể bịa đặt rằng cô là tiểu tam, rồi làm ầm lên khắp nơi.
Vì đạt được mục đích, thím anh không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Thật ra Tống Thanh không muốn để cô nhúng vào chuyện này. Nhưng cô nói lúc đầu cô sẽ không lộ mặt, đợi khi mọi chuyện đã được bàn bạc xong cô mới xuất hiện.
Dù sao nếu thật sự không được thì về quê ở.
Theo kế hoạch của cô, anh cũng không thể lộ diện ngay từ đầu, càng không được chạm mặt với bọn họ, nghe có vẻ thần bí, khiến anh có chút thấp thỏm, nhưng chú cảnh sát nói cô rất thông minh nên khả năng thành công rất cao.
Tống Thanh chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Dựa theo kế hoạch của cô, anh quyết định gần đây sẽ không đi ra ngoài nữa. Nếu cần phải ra ngoài anh cũng sẽ che thật kín để không ai thấy được mặt mình.
Tối hôm đó, hai người ngồi trước bàn ăn, thảo luận suốt cả đêm, đến khi nói xong, trời đã rất khuya, cả hai mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, vừa đi làm chưa bao lâu, Nam Chi đã nhắn tin về nói bên kia đã có động tĩnh rồi.
Nhanh vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của anh.
*
Khoảng hơn bảy giờ sáng, Lý Tú Phương gọi điện thoại cho viên cảnh sát hay đến tìm bà ta, trước tiên muốn hỏi về tình hình của tên nhóc kia trước, tránh đến bệnh viện rồi không tìm thấy người lại còn bị giữ lại ép đóng tiền viện phí.
Bà ta tính thăm dò thử xem số tiền còn nợ lúc này là bao nhiêu. Nếu quá lớn thì bà ta lại thấy không đáng, còn nếu chỉ là một con số nhỏ bà ta vẫn có thể cân nhắc lại. Nếu bị bắt lại thật, bà ta cứ trả khoản tiền đó cho thằng nhãi kia trước. Sau đó, bắt nó từ từ trả lại.
Nhưng ngay khi bà ta vừa mở miệng hỏi thì đầu dây bên kia đã nói, gặp mặt trước đã rồi nói sau, bà ta không muốn gặp mặt nhưng đối phương nói tình huống có chút phức tạp, không thể nói rõ qua điện thoại được.
Bà ta không còn cách nào khác, đành phải đưa địa chỉ.
Ở đầu dây bên kia, vốn dĩ Chu Đại Hải định cùng cậu lính mới đến tận nơi tìm bà ta, tránh để mọi chuyện kéo dài sinh ra nhiều chuyện. Nhưng còn chưa kịp ra tay, đối phương đã gọi điện đến trước cho ông ấy, hai người sợ bà ta đổi ý nên lập tức lên xe chạy thẳng đến nơi.
Xe vừa đỗ ngay cửa nhà, lần này không cần tìm cán bộ thôn hay người lớn trong nhà nữa, đối phương đã chủ động mở cửa, mời bọn họ vào.
Xem ra, đúng như ông ấy nghĩ nhà này không thể thiếu Tống Thanh, bọn họ đã chờ không nổi nữa rồi.
Chu Đại Hải bước vào trong, lần này, gia đình đó chẳng những không đuổi họ đi, mà còn niềm nở đón vào tận phòng khách, rót trà đãi khách.
Trà còn chưa kịp uống thì bọn họ đã vội vàng hỏi tình hình của Tống Thanh.
Ông ấy trầm ngâm một chút sau đó mới đáp: “Tống Thanh à, tình hình không tốt lắm, không có tiền đóng viện phí nên đã bị cắt nước, cắt thuốc nhiều ngày, suýt chút nữa bị nhiễm trùng lần hai rồi, may mà gắng gượng qua được. Nhưng từ nay về sau không thể làm việc nặng nữa, cầm một món đồ cũng cảm thấy khó khăn.”
Lý Tú Phương lập tức hoảng hốt, nếu không làm được việc nặng, thì giữ lại làm gì nữa?
Bà ta đứng phắt dậy, định đuổi hai người họ đi, nhưng Chu Đại Hải nhanh chóng trấn an: “Đừng vội, còn chưa nói hết đâu.”
Anh ta đặt tách trà xuống, giọng điệu nghiêm túc: “Chuyện của nó không biết sao lại bị một luật sư phát hiện khi đến bệnh viện phát danh thiếp, bây giờ người ta muốn giúp nó kiện, nói rằng các người là người giám hộ nhưng không làm tròn trách nhiệm, thậm chí còn có dấu hiệu bỏ rơi, có thể khởi kiện các người ra tòa án nhân dân với tội danh bỏ rơi trẻ em.”
“Tội bỏ rơi, mức phạt tối đa là năm năm tù giam.”
"Còn nữa, vụ tai nạn xe của ba mẹ nó trước đây, gia đình bên gây tai nạn đã bồi thường tổng cộng năm vạn hai.”
“Trước đó còn bán nhà, được tám vạn tệ, số tiền này đều nằm trong tay các người. Bây giờ người ta muốn lấy lại hết.”
Lý Tú Phương giật bắn người, lập tức đứng bật dậy: “Tiền bán nhà là ông nội nó giữ, chúng tôi không có đụng vào một xu nào cả, còn tiền bồi thường của bên gây tai nạn, cũng đã dùng để chữa bệnh cho ông nó rồi!”
Chu Đại Hải ra hiệu cho bà ta bình tĩnh: “Bà nói với tôi cũng vô ích, chuyện này bà phải nói với luật sư, hơn nữa, lời thoái thác này của bà không làm được gì đâu. Ông nội nó đã mất bao nhiêu năm rồi, bà nhìn lại tài khoản giao dịch của mình đi, toàn bộ đều là khoản tiền giao dịch gần đây đấy. Từ sau khi ông ấy mất, tính đến giờ, bà vẫn phải trả lại ít nhất bốn vạn tệ.”
“Đó là tiền nó nợ tôi đấy!” Lý Tú Phương không phục nói.
“Nó chỉ là một đứa trẻ chưa đủ năng lực hành vi dân sự, những lời nói và quyết định trước đây đều có khả năng là do các người ép buộc, tòa án sẽ không công nhận đâu.”
“Còn nữa, tám vạn tệ tiền bán nhà được chuyển vào tài khoản của ông nội nó, mà tài khoản đó cuối cùng lại do các người giữ, những khoản chi này đều được ghi chép rõ ràng, hai người chạy không thoát đâu.”
“Những năm qua, thằng nhóc này không ít lần giúp hai vợ chồng bà kiếm tiền, sau khi vào nhà các người, nó còn ký thỏa thuận sẽ trả riêng từng khoản một, còn số tiền bán xe tải lớn kia bà có thể lừa thằng bé nhưng không thể lừa dối luật sư được, toàn bộ giao dịch đều có thể tra ra được, còn hơn sáu vạn phải không?”
“Cái đó nó cũng không tính toán với gia đình nhà bà nữa, nó chỉ cần bà trả lại tiền bồi thường của ba mẹ nó và tiền bán nhà mà thôi, trừ đi một vạn sáu đã ghi trong thỏa thuận.”
Thực ra, thỏa thuận đó cũng không công bằng, số tiền ghi trong đó vượt xa học phí và chi phí sinh hoạt của anh. Nhưng anh không muốn giống như người ta vẫn nói con nuôi thì không thể nuôi dưỡng tử tế, đủ tuổi là bay đi mất, chẳng thèm ngó lại. Nên cũng không kiên trì nhận lại khoản tiền như trong thỏa thuận này.
Anh kiên quyết muốn trả xong số tiền này.
Anh muốn chứng minh với mọi người rằng, đứa trẻ nhà người khác cũng có thể dưỡng thành người tốt, rằng người tốt rồi cũng sẽ được báo đáp. Anh muốn rời đi trong sạch, đường hoàng, không phải chạy trốn.
Sở dĩ anh rời đi bởi vì thái độ làm người của gia đình bà ta không tốt, mà không phải do nhân phẩm anh có vấn đề. Anh trả xong rồi, giữ đúng lời hứa, rời đi với tư cách người có nhân phẩm.
“Bà kiếm một chút là được rồi đừng ép đứa nhỏ đến con đường cùng. Tôi nói cho bà nghe, tuần trước chúng tôi vừa nhận một vụ án giết người, là một cô gái nhỏ luôn bị ba cô bé bạo hành, thừa lúc khuya đến mọi người đều đã ngủ say, cô bé đó lấy búa đập chết ba của mình, đoán chừng khoản mười bảy nhát đánh. Lúc chúng tôi đến nơi thì não ông ta văng tung tóe, máu thịt bầy nhầy, người lớn còn bị dọa sợ huống chi là một cô bé.”
Cô gái nhỏ đó mới tám, chín tuổi, gầy gò yếu ớt vậy mà vẫn làm được chuyện như thế.
“Dù thế nào thì thằng bé cũng tàn tật rồi, đừng thấy bây giờ người ta là một phế vật, nếu thực sự bị dồn đến bước đường cùng, nó bỏ thuốc vào cơm của các người, hay mở gas khi các người đang ngủ, cũng là chuyện đơn giản thôi.
Một người bệnh như thằng bé cũng chẳng tốn mấy đồng tiền, chỉ cần trả tiền viện phí, để nó nhìn thấy một chút hy vọng là được. Còn về quyền giám hộ, cũng dễ giải quyết thôi, các người cứ tìm một người chịu nhận nuôi nó là xong.”
“Năm xưa, khi tôi còn trẻ, nhà tôi cũng nghèo. Khi ấy, cha chồng bà bán hoành thánh, tôi không có tiền ăn cơm, nên đi phụ giúp ông ấy. Dù khách đông đến đâu, ông ấy cũng luôn để dành cho tôi một bát hoành thánh.”
“Phía trên đã ban lệnh xuống, không còn cách nào nữa, chúng ta cũng khó lòng bình an được. Mọi người ngồi xuống, bàn bạc đàng hoàng, giải quyết cho xong chuyện này.”
Chu Đại Hải năm nay hơn bốn mươi, cưới vợ sớm, con cái cũng trạc tuổi Tống Thanh, nhìn thấy một đứa trẻ chịu khổ như vậy, ông ấy cũng không đành lòng. Ông chỉ có thể cố gắng uyển chuyển hết mức, để chuyện này được giải quyết một cách suôn sẻ, mà không để lại khúc mắc hay mối họa nào cho cả hai bên.