Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 61

Nam Chi chơi xong, buông cổ tay của anh ra, cũng từ mép giường rời đi: “Quá muộn rồi, tôi phải về ngủ đây.”

Cô vừa nói chuyện, vừa xoa đều lớp kem dưỡng tay còn sót lại giữa các ngón tay do lúc nãy bôi cho Tống Thanh xong vẫn còn dư, cô tiện tay thoa luôn lên cằm và hai bên cổ, mãi mới dùng hết, rồi dặn dò: “Cậu cũng đi ngủ sớm đi.”

Nói xong hết lời, cô cũng giống như khi đến, mang đôi dép lê lông xù, chạy lộc cộc lên lầu.

Tống Thanh vẫn còn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, nghe thế thì bỏ vạt áo xuống, ngồi dậy nhìn theo hướng cô đã rời đi.

Chờ khi cô đi xa rồi, không còn thấy bóng dáng cô nữa anh mới thôi không nhìn nữa. Nhìn chằm chằm vào cổ tay đang bị nắm chặt và phần da thịt mềm trong lòng bàn tay đã bị cọ xát nhiều lần, cảm nhận hơi ấm của người khác trên đó dần dần vơi đi và tan biến.

Tống Thanh lại tự mình chà xát hai tay vào nhau lần nữa, lớp kem trong lòng bàn tay cũng vì sự ma sát này mà tan ra, học theo động tác của Nam Chi, anh nâng tay lên thoa dọc hai bên cổ.

Còn lại một chút thì tiếp tục xoa lên đùi của mình, làm xong hết mới dọn dẹp rồi chui vào chăn, vừa vén chăn lên vừa nghĩ.

Hôm nay không dính dính nhớp nhớp, Nam Chi thoa kem tan đều hơn anh.

Anh nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, anh thức dậy đúng giờ như mọi khi, dù tối qua thức khuya, nhưng thức dậy lúc bảy giờ sáng đã ghi vào đồng hồ sinh học của anh.

Những ngày khác, anh sẽ dậy đánh răng rửa mặt, tiện thể nấu bữa sáng nhưng hôm nay không cần làm thế. Bởi vì hôm nay Nam Chi được nghỉ.

Cô bảo rằng hiếm khi có ngày nghỉ, nên trước giờ trưa đừng gọi cô dậy. Cô muốn ngủ một giấc thật đã.

Gần đây cô thực sự rất vất vả. Vì vậy Tống Thanh cũng không định gọi cô dậy, nghĩ một chút, anh cũng trùm chăn ngủ tiếp, hôm qua thức khuya, mà hôm nay dậy sớm thế này cũng hơi áp lực.

Lần này ngủ là ngủ thẳng đến mười giờ, Tống Thanh tỉnh dậy thì tinh thần cũng thoải mái hơn. Anh nhẹ tay nhẹ chân rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì quay vào bếp, dùng lò vi sóng hâm nóng hai cái bánh bao, ăn kèm với tương đậu. Sau khi no bụng, anh tiếp tục công việc còn đang dang dở.

Thời gian rảnh cũng không thể để trôi qua lãng phí, anh đan một chiếc khăn quàng cổ, kiếm được mười tệ.

Một cái giá mười tệ.

Mười hai giờ trưa, Nam Chi vẫn chưa dậy.

Tống Thanh chần chừ giây lát, nhưng cũng không vội nấu ăn. Bởi vì khi còn ở nhà chú thím, vào cuối tuần hai đứa em họ thường ngủ thẳng đến chiều. Nếu nấu sớm, sau đó phải hâm lại, mùi vị không còn ngon nữa, mà như vậy chúng sẽ tức giận.

Đợi anh làm xong thì gọi họ dậy là cách tốt nhất.

Thực ra, khoảng thời gian từ lúc vừa ngủ dậy đến khi thay đồ, đánh răng rửa mặt, cũng đủ để nấu xong một bữa ăn.

Sợ không kịp, nên Tống Thanh chuẩn bị sẵn hết nguyên liệu, để cô vừa dậy là anh có thể nấu ăn ngay.

Sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, anh mới tiếp tục vào phòng khách nhỏ mà gõ bàn phím.

*

Hơn một giờ chiều, Nam Chi cũng tỉnh giấc, nhìn thời gian, phản ứng đầu tiên của cô là: hôm nay dậy sớm hơn mọi khi. Cô cầm điện thoại lên định lướt nhưng rồi nhận ra, lần trước được nghỉ cô cũng thế này.

Ngủ một mạch đến hai, ba giờ chiều, có khi là bốn, năm giờ, sau đó chơi điện thoại đến khuya, một ngày nghỉ cứ thế trôi qua, chẳng cảm nhận được gì cả.

Lần này, cô đặt điện thoại xuống, vén chăn ngồi dậy bước đến bên cửa sổ, bất chợt kéo rèm ra, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu thẳng vào, làm cô hơi chói mắt.

Nam Chi giơ tay lên che mặt, đợi đến khi mắt quen dần với ánh sáng mới buông tay xuống, chống người lên lan can, nhìn ra ngoài qua lớp kính.

Nắng thật đẹp quá, ánh mặt trời rực rỡ, óng ánh vàng, từ ban công chiếu thẳng vào phòng ngủ phủ lên cả chiếc giường của cô.

Sao bình thường cô không phát hiện những thứ này nhỉ.

Ngày thường cô chỉ lười biếng nằm cả ngày trên giường, đến cả ăn cơm cũng chẳng buồn suy nghĩ, mỗi ngày đều phải tự hỏi tại sao con người cứ phải ăn cơm, phải đi làm, còn phải dậy sớm thế làm gì.

Cứ ngủ mãi ngủ mãi đến tận cùng thế giới thì tốt biết là bao.

Trước kia, khi đến ngày nghỉ, ngay cả việc gọi đồ ăn cô cũng lười. Vì thế chẳng phải xuống giường, ra ngoài, phải thay quần áo để lấy đồ à.

Phiền phức quá, nếu cứ ngủ mãi thì sẽ không đói, cũng chẳng thấy mệt.

Nam Chi bất giác nhớ lại lần trước, khi cô hỏi Tống Thanh, buổi sáng ở nhà trông như thế nào. Ngày hôm sau, Tống Thanh đã chụp ảnh gửi cho cô, nhưng hôm đó trời âm u, không có nắng, nhưng đến ngày thứ ba, khi trời đã trong xanh, anh lại gửi cho cô một tấm ảnh về mặt trời.

Một mặt trời rất đẹp, buổi sáng, giữa trưa, buổi chiều, và cả lúc hoàng hôn nữa.

Đến tận ngày thứ tư, ngày thứ năm, mãi cho đến khi cô nói cô xem đủ rồi thì anh mới không chụp nữa.

Anh thật sự ghi nhớ rõ từng lời cô nói.

Cảm giác được ai đó quan tâm đến, được xem trọng như thế này thật là tốt.

Nam Chi vươn vai, mở cửa sổ phòng ra, cúi đầu xuống nhìn, đúng lúc đó, Tống Thanh bước ra khỏi phòng khách nhỏ, nghe thấy tiếng động từ phía trên thì lập tức ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tâm trạng Nam Chi rất tốt: “Cậu nấu cơm chưa? Nếu chưa thì khỏi nấu đi, hôm nay để tôi trổ tài cho.”

Cô cũng có vài món sở trường của mình, hôm nay cô muốn làm hàu chiên trứng.

Lần trước cô ăn ở bên ngoài thấy ngon, nên hôm qua trên đường về cô đã mua hàu rồi, định trổ tài một chút.

Tống Thanh định nói là đã làm được một chút rồi, nhưng sợ cô xuống kiểm tra nên đành thành thật trả lời: “Chưa nấu.”

Dừng một chút, anh có chút chần chừ hỏi: “Cô chắc chứ?”

Ai cũng có sở trường riêng, Nam Chi vẽ rất giỏi, chỉ cần liếc mắt nhìn qua đã biết ngay những nét vẽ rất thành thục, có phong cách riêng, mang hơi thở của nghệ thuật độc đáo, là một trong những người xuất sắc trong ngành. Nhưng cô thật sự không biết nấu cơm, đến mức chiên trứng cũng có thể làm khét, cùng lắm chỉ có thể nấu được mì gói mà thôi.

Đôi tay của cô chỉ hợp để cầm bút, không thích hợp để nấu cơm.

“Chắc chắn một trăm phần trăm.” Vốn dĩ Nam Chi định đi xuống ngay, nhưng tóc tai còn chưa chải, mặt mũi thì chưa rửa nên đành thôi, trước khi đi rửa mặt cô đã dặn đi dặn lại Tống Thanh rằng anh không được phép nấu cơm.

Vừa đánh răng xong, cô đã chạy ra xem anh còn ở trong phòng khách không, không thấy thì lập tức gọi tên anh.

Vốn dĩ, Tống Thanh muốn nấu trước một chút để cô đỡ vất vả nhưng bị cô gọi mấy lần, liên tục từ bếp ra phòng khách nên dứt khoát ngồi luôn ở phòng khách mà chờ cô.

Dù chỉ một chút thời gian thế thôi nhưng anh cũng không muốn lãng phí nên tiện tay cầm sách ra xem.

Khi Nam Chi xuống nhà, không biết là do chạy quá nhanh hay ngủ quá lâu, mà bỗng nhiên cô bị tụt đường huyết. Ban đầu định đi thẳng vào bếp, nhưng đến tầng dưới lại rẽ hướng, đi về phía phòng khách nhỏ nơi Tống Thanh ngủ rồi bịch một cái, ngã thẳng xuống giường của anh.

Cô xuống đây là để lấy đồ ăn, là bánh mì hôm qua đưa cho anh.

Cô cần một chút năng lượng để khởi động máy.

Nhưng vừa nằm xuống cô đã không dậy nổi, tim thì hốt hoảng, chân tay bủn rủn, chẳng còn chút sức lực nào.

Tống Thanh nhận ra có gì đó không ổn, nên đi vào theo. Nam Chi giơ một ngón tay, chỉ về phía đặt bánh mì, anh lập tức hiểu ngay, lăn bánh xe tới lấy, rồi đưa cho cô. Khi cô nạp đủ năng lượng, hệ thống khởi động lại cô mới ngồi dậy được.

Nghỉ một lát, rồi đi nấu cơm.

Tống Thanh vẫn đi phía sau cô, có vẻ không yên tâm lắm.

Chân của Nam Chi vẫn còn hơi run, nhưng không quá nghiêm trọng. Khi vào phòng bếp, cô mới phát hiện Tống Thanh đã bóc vỏ hàu, lấy thịt ra sẵn, còn chuẩn bị luôn sẵn sốt tỏi, xem ra anh định làm hàu nướng mỡ hành chứ không phải hàu chiên trứng.

Nam Chi thầm vui mừng trong lòng, nếu ngày nào anh cũng đoán được cô muốn ăn gì thì cũng hơi đáng sợ, như thể anh có thể đọc được suy nghĩ của cô vậy.

Xem ra anh không có năng lực đó, có lẽ chỉ là trong lúc vô tình nào đó anh nghe cô nhắc đến mà thầm nhớ kỹ thôi.

Nam Chi xắn tay áo lên, đập trứng vào thịt hàu đã được lấy ra khỏi vỏ, đánh đều, thêm chút gia vị rồi mang lên chảo chiên.

Mở lửa nhỏ, Tống Thanh đứng bên cạnh nhắc nhở, lần này cô làm rất thành công, mua nhiều thì chiên nhiều, một người ăn ba đến năm miếng, tính ăn đến khi nào ngán thì thôi.

Nam Chi ăn rất ít cơm, ăn ba đũa đã no, nên phần còn lại đều để hết cho anh, để anh ăn cho no, sau đó mới kết thúc bữa cơm này.

Hiếm có khi được nghỉ ngơi như thế này, nên Nam Chi cũng có thời gian làm chuyện mình muốn. Nam Chi mở nhóm chat của khu chung cư, lên tiếng nhờ giúp đỡ, cho hỏi có ai đến đánh con mèo nhà em một trận được không, không cần đánh mạnh đâu chỉ cần dọa cho nó sợ là được rồi.

Mọi người trong nhóm rất nhiệt tình, cũng đều là những người yêu mèo nên lập tức kéo nhau đến. Nam Chi vừa ra mở cửa, ba bốn thanh niên đã ùa vào, bao vây hai con mèo, ôm ấp, nựng nịu. Hai con mèo bị dọa sợ chết khiếp, lúc mở cửa, chúng giả vờ bận rộn, đứa thì uống nước, đứa thì mài móng. Có hai người thử bước ra ngoài rồi lại chậm rãi đi vào, cứ ra ra vào vào nhiều lần rồi cũng chẳng có ý định ra ngoài nữa.

Nam Chi lần lượt đưa đồ ăn vặt và nước ngọt để cảm ơn mọi người. Sau đó, cô dỡ hàng rào ở hành lang xuống, nhưng để phòng trường hợp hai con mèo lại muốn bỏ trốn. Lần này, cô lắp rào chắn ngay trong nhà, chặn ở cửa vào.

Cửa vào không phải hình vuông, thiếu mất một mặt tường, đây cũng là lý do trước đó cô chưa làm. Lần này, cô dựng thêm một khung cố định từ trần đến sàn để làm vách, rồi mới quyết định rào kín cửa vào.

Hàng rào cũ vẫn dùng được, chỉ cần tháo mối nối ở giữa rồi thêm một đoạn rào nữa là xong.

Lần này đặt hàng online, giá rẻ hơn, chỉ là phải đợi thêm một thời gian.

Đã bị đánh trúng, còn bị đám người cuồng mèo kia ôm ấp cưng nựng đến phát khiếp, hai con mèo sợ hãi, chắc trong một khoảng thời gian dài nữa cũng sẽ không dám chạy ra ngoài, vẫn còn kịp.

Giải quyết xong chuyện của lũ mèo, Nam Chi mới yên tâm vào nhóm họa sĩ rao tin nhận đơn vẽ.

Đều là họa sĩ nên đương nhiên cô cũng có vài người bạn. Trước kia, mọi người đều cùng một trình độ nhưng bây giờ có người đã phát triển tốt hơn, cũng nhận được nhiều đơn quảng cáo hơn.

Nam Chi cũng không thiếu đơn, nhưng thiếu những đơn ổn định, chất lượng cao, thanh toán đúng hạn có uy tín và quan trọng nhất là những khách hàng chịu chi. Thế nên cô nhờ bạn bè giới thiệu giúp.

Trước đây, những lúc rảnh rỗi cô thường sẽ vẽ giúp bạn bè một vài chi tiết. Nếu muốn nhận đơn thương mại, chỉ cần nhờ họ giới thiệu là được rồi, không cần chia lợi nhuận nhưng bây giờ thì khác, cô phải chia phần trăm cho họ. Nhưng dù thế cô vẫn có những người bạn không màng lợi ích mà giúp đỡ cô vô điều kiện.

Nhờ họ mang về giúp cô vài đơn hàng, mà cô cũng rất nghiêm túc mà vẽ nó nên sau khi trải qua một khoảng thời gian trau dồi, kỹ thuật của cô ngày càng ổn định. Bây giờ có thể nhận những đơn lớn mà không còn vấn đề gì nữa. Sau khi phát thảo được chấp thuận là cô bắt tay vào vẽ ngay. Nếu có thời gian thì chỉnh sửa thêm vài lần, cuối cùng gửi một bản vẽ thu nhỏ.

Sau khi hoàn thành bản vẽ, nhận tiền, nhìn thấy số dư trong tài khoản, Nam Chi tính toán tiến độ lắp chân giả cho Tống Thanh thì trong lòng đầy thỏa mãn.

Mười một giờ đêm, trước khi đi ngủ, cô mới sực nhớ đến ý định hôm qua, Nam Chi chạy lên lầu, mở tủ quần áo, nhanh chóng tìm ra bộ đồ ngủ hình con gấu trúc.

Lúc trước cô chọn mua nó bởi vì nhìn thấy nó đáng yêu và chất liệu cũng tốt. Dù hơi rộng, nhưng nhìn người mẫu mặc lại rất thon gọn, thế là quyết định đặt luôn. Kết quả nhận hàng mới biết mình đoán sai rồi, nó thật sự rất rộng.

Chẳng qua khi ấy cô như bị bỏ bùa mê nên cứ khăng khăng giữ lại. Cô cảm thấy chất vải, kiểu dáng và mẫu mã đều rất tuyệt, không thể vì mỗi chuyện hơi rộng mà trả hàng được. Kết quả khi mặc thử rồi cô mới nhận ra so với những bộ đồ ngủ khác, nó vừa rộng vừa to, mặc lên chẳng khác nào đứa trẻ khoác đồ người lớn, hoàn toàn không nâng được dáng, chẳng đẹp chút nào. Thế là treo mãi trong tủ chưa từng động đến.

Nhãn cũng tháo rồi, chỉ có thể đặt ở trong tủ quần áo đóng bụi thôi.

Bỗng nhiên ngày hôm qua cô có một suy nghĩ, cô không chống đỡ được bộ đồ nhưng Tống Thanh cao thế chắc là có thể.

Dù sao cũng còn mới tinh, cứ để đấy vừa tốn chỗ, vừa lãng phí, chi bằng cho cậu.

Ngoài bộ đó, Nam Chi còn gói thêm một chiếc áo khoác ngủ hình tiểu ác ma, áo dài đến tận mắt cá chân, ban đêm ngủ dậy đi vệ sinh, thay đồ rất bất tiện, loại áo khoác này chỉ cần khoác lên, buộc dây là xong, cực kỳ tiện lợi.

Cô có mấy bộ kiểu này, nhưng Tống Thanh thì không có. Chiếc này màu đen tuyền, chỉ có đôi cánh nhỏ ở sau lưng và hai cái sừng trên mũ, ngoài ra chẳng có điểm nào giống đồ nữ cả. Cô đặt nó vào thùng giấy, rồi bỏ thêm một con búp bê sứ.

Vốn dĩ con búp bê này là một cặp nam nữ, nhưng có một con đã bị cô làm rơi lúc thay quần áo nên vỡ đôi rồi, cô lấy keo dán lại, nhưng vết nứt vẫn còn. Tuy nhìn từ ngoài vẫn nguyên vẹn, nhưng thực chất đã không còn lành lặn, thỉnh thoảng cô có đi ngang qua nhìn thấy vết nứt nên luôn cảm thấy nó không đẹp, thế là vứt luôn.

Con búp bê bị cô vứt đi đã được Tống Thanh nhặt về, dùng viền ren của một chiếc áo len cũ quấn quanh eo nó, trông chẳng khác gì một chiếc váy nhỏ, nhìn đẹp hơn hẳn. Vậy nên, Nam Chi cũng đưa luôn con búp bê nam cho anh, để hai đứa thành một cặp.

Nam Chi thu dọn xong, ôm thùng giấy xuống nhà, đặt ở khu vực lối vào. Lúc đó, Tống Thanh đã rửa mặt xong, đang định quay lại phòng khách nhỏ, nhìn thấy cô, anh hơi khựng lại, rồi đẩy xe theo cô đến cửa, thấy cô đặt đồ vào cái hộp giấy mấy hôm trước.

Hộp giấy này là hộp giấy đặc biệt để cô bỏ đồ không dùng vào đó, cho nên mới vừa đi vào, Tống Thanh đã hỏi: “Cô bỏ hết sao?”

“Ừm.” Nam Chi kẹp hộp giấy nguyên vẹn vào khuỷu tay: “Rộng quá, tôi mặc không vừa.”

Tống Thanh đẩy xe tiến lên hai bước, khi bàn tay chạm được vào lớp vải mềm mại thì cảm thấy rất đáng tiếc.

Vẫn còn rất mới, trông như chưa từng mặc qua.

Anh cầm lên mở ra xem thử, rất rộng. Anh có cảm giác anh mặc vào cũng có chút rộng thùng thình.

Tống Thanh đo lên người, không ngoài dự đoán, còn rất nhiều khoảng trống bị thừa ra.

Ngẩng đầu lên, Nam Chi đã lên cầu thang, đang định quay về phòng. Tống Thanh vội vàng gọi cô lại: “Cái này tôi có thể mặc không?”

Dù sao cũng là quần áo, nên anh vẫn hỏi cô trước.

Còn đồ ăn, đồ uống hay mấy món lặt vặt khác nếu cô không cần, anh cứ nhặt về rồi dùng thôi.

Nam Chi rất vui vẻ, thầm nghĩ chờ mãi mới được nghe anh nói câu này: “Đương nhiên rồi, rộng quá tôi mặc không được, nên chỉ thử qua thôi.”

Đây là sự thật, nếu là đồ cô đã mặc rồi, cô cũng sẽ không lấy cho anh.

Tất nhiên, vì là đồ ngủ nên cô cũng không ép anh phải nhận. Nếu anh không muốn, mai cô sẽ đi làm dậy sớm một chút, tìm thùng quyên góp rồi bỏ vào đó là xong.

Tống Thanh gật đầu, không còn lo lắng về chuyện mặc đồ của cô mà bị hiểu nhầm là b**n th** nữa. Anh mang hai bộ đồ về phòng, tiện thể đặt con búp bê nam bên cạnh con búp bê nữ.

Hai con búp bê đều giơ tay ra, đặt cạnh nhau có thể chạm vào, giống như kiểu định mệnh sắp đặt.

Sắp xếp xong xuôi, anh mới thử đồ, bắt đầu với chiếc áo ngủ đen có mũ và sừng nhọn.

Vừa thử vừa nghĩ, không ngờ ngoài đồ trắng, cô ấy còn có màu khác, nhưng chưa bao giờ thấy cô mặc.

Cúi đầu nhìn bộ đồ trên người.

Chả trách vẫn còn mới tinh.

Đồ mới thế này mà vứt đi, tiếc thật.

Tống Thanh mặc vào thấy hơi rộng, nhưng anh không quan tâm đến dáng vẻ hay có đẹp hay không, chỉ cần mặc vừa là được, không cần soi gương mà cởi ra ngay để thử bộ khác.

Bộ đồ ngủ liền thân hình gấu trúc ban đầu khiến anh hơi lo lắng về việc đi vệ sinh, nhưng anh nhanh chóng phát hiện ra đằng sau có khóa kéo, chỉ cần kéo xuống là được, rất tốt, không có vấn đề gì.

Anh yên tâm, chui vào bộ đồ, mặc vào người.

Vừa khít, ống quần có dây rút, anh thích kiểu quần này, có thể siết chặt để không bị gió lùa vào, bây giờ anh không còn như trước nữa, chân ngắn đi một đoạn, gió lạnh thường xuyên len lỏi vào từ phía dưới.

Mùa xuân thì không sao, nhưng mùa này lại rất phiền, quần dày có lớp lót không thể buộc gọn lại được, nên anh phải mặc thêm quần giữ ấm bên trong rồi buộc chặt ống quần lại.

Tống Thanh rất hài lòng với bộ đồ này, cảm giác còn tốt hơn cả đồ mới mua. Quần áo mới của anh đa số không có thiết kế bó ống, vì mua từ trước khi nhận ra vấn đề này. Sau đó mới phát hiện ra sự bất tiện, nên những bộ sau đều là dáng quần bó ống, nhưng mấy bộ trước vẫn là dạng rộng.

Khi rảnh rỗi, anh tự tìm dây thun để luồn vào rồi buộc chặt lại.

Trước đó Nam Chi cũng vứt đi vài bộ quần áo, áo len và hoodie. Vì nhỏ quá nên anh mặc không vừa, nhưng chiếc hoodie đó lại có dây rút, anh đã tháo ra giữ lại, chỉ là chưa có cơ hội sử dụng.

Hôm nay Nam Chi ở nhà cả ngày, chờ cô đi làm rồi thì anh mới có thể nghịch tiếp.

Tống Thanh nhìn thấy chiếc cốc đặt cạnh giường, vươn tay lấy, duỗi người hết cỡ mà vẫn cảm thấy thoải mái, áo đủ rộng, không hề bị bó sát.

Anh vặn nắp chai, giả vờ ngửa đầu uống một ngụm, cảm nhận cánh tay không bị cản trở chút nào, hoàn toàn vừa vặn.

Vừa nghĩ xong, bên ngoài liền vang lên tiếng gọi của Nam Chi, Tống Thanh vặn nắp lại, đẩy xe ra ngoài, không thấy cô ở phòng khách, ngẩng đầu mới thấy cô đang tựa vào cửa sổ tầng trên, cúi xuống nhìn anh.

Nam Chi đã tính toán sẵn thời gian, chắc chắn anh đã thay đồ xong mới gọi. Quả nhiên, lúc anh xuất hiện, trên người đã mặc bộ đồ ngủ gấu trúc.

Cổ áo có thiết kế chống gió, giống như một chiếc khăn quàng, muốn cài thì phải đội mũ, vậy nên, bây giờ anh đang trong trạng thái đã trang bị đầy đủ.

Chiếc mũ có hai tai gấu trúc màu đen, bọc kín cả người anh chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt. Nam Chi ở trên cao, còn nhìn thấy cả cái đuôi nhỏ màu đen phía sau anh.

Đáng yêu quá.

Cô muốn hét lên, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, thản nhiên nói: “Ngày mai tôi làm ca tối, năm giờ mới đi làm, không cần dậy sớm.”

Tống Thanh gật đầu, hai cái tai trên mũ cũng rung lên theo từng động tác của anh.

Nam Chi cảm thấy trong lòng như có bong bóng màu hồng bay lên, không uổng công cô nghĩ cách gài bẫy để anh mặc bộ đồ này, hiệu quả đúng như mong đợi, vô cùng đáng yêu.

Một lát sau, anh tự tay kẹp cái kẹp bông hồng lên tóc, cô đã đoán được rằng Tống Thanh không quan tâm đến màu sắc hay kiểu dáng, chỉ cần thấy tiếc, cảm thấy lãng phí, thì khả năng cao là anh sẽ giữ lại mặc. Nên khi đó, cô đã nảy ra ý định này, quả nhiên, đúng như cô dự đoán.

Trong lòng Nam Chi vui như mở hội, nhưng bên ngoài vẫn giả vờ nghiêm túc: “Ngủ sớm đi, tôi cũng đi ngủ đây.”

“Ừm.” Tống Thanh trả lời cô.

“Ngủ ngon.” Nam Chi nói xong thì vào phòng, đóng cửa sổ lại.

Tống Thanh ở dưới lầu, dù biết Nam Chi không nghe thấy, vẫn khẽ đáp một tiếng “Ngủ ngon.”

Bình Luận (0)
Comment