Vừa Lúc Gặp Được Em - Tàng Châu

Chương 64

Tống Thanh không hề hay biết hôm nay chính là sinh nhật mình. Thật ra từ khi sinh ra đến giờ, anh tổ chức sinh nhật được có mấy lần, đặc biệt là sau năm mười hai tuổi.

Mỗi ngày đều phải vất vả lo cho cuộc sống, trong đầu chỉ nghĩ đến việc phải ăn no, được học hành, ngoài ra anh chẳng lo lắng điều gì khác nữa.

Chỉ có một lần duy nhất định tổ chức nhưng cuối cùng lại bị phá hỏng, từ đó về sau anh chẳng còn để ý đến sinh nhật của mình nữa.

Sau khi quen thân với anh, Nam Chi cảm thấy vô cùng tò mò về quá khứ của anh. Cô hỏi thì anh trả lời cho cô, còn nếu không hỏi thì miệng người này lại kín như hũ nút, miệng cứng như bưng chẳng bao giờ chủ động kể bất kỳ chuyện gì cả.

Sinh nhật anh cũng là do cô vô tình nhìn thấy trên căn cước của anh nên mới biết. Nhưng mà sợ nhầm nên trước một tháng cô đã hỏi anh rồi, đúng là ngày hôm nay, không sai.

Ba mẹ anh đã từng rất quan tâm đến anh.

Còn sinh nhật của Nam Chi thì lại khác với ngày ghi trên căn cước. Bởi vì ba mẹ cô không nói rõ ràng với người làm giấy tờ. Vì thế ngày âm lịch bị ghi thành ngày dương lịch.

Sau này muốn sửa lại thì tốn tiền nên cuối cùng họ cũng không sửa nữa, dù sao chỉ cần bản thân biết là được rồi.

Lần sinh nhật này vô cùng quan trọng, vừa là lễ trưởng thành vừa là lần đầu tiên được tổ chức lại sau nhiều năm qua, và cũng là lần đầu tiên cô tổ chức cho anh.

Vì thế, Nam Chi cố tình dậy thật sớm định đưa anh ra ngoài chơi, nhưng anh không mấy vui vẻ vì như thế sẽ phải tốn tiền.

Thật ra bây giờ anh cũng kiếm được không ít tiền, hằng ngày đều nhận đồ về làm, mỗi ngày kiếm được ba mươi đến năm mươi tệ, còn nhận dạy thêm online nữa.

Cuối tuần anh dạy cả ngày, còn những ngày trong tuần mỗi tối anh dạy ba tiếng, mỗi tiếng khoảng năm mươi tệ, nhưng bởi vì không thể đến tận nhà nên giá rẻ hơn một chút.

Mỗi tháng cũng kiếm được khoảng năm, sáu nghìn tệ, thêm cả tiền làm thêm thủ công thì cũng tầm sáu, bảy nghìn tệ. Bởi vì bây giờ anh đang ở đây, cho nên đã tham gia vào trong nhóm của khu dân cư. Có lần có người cần tìm người giúp việc để nấu ăn, nên anh chủ động nhắn tin riêng, nhận luôn việc nấu ba bữa một ngày.

Việc nấu cơm, không phải nấu riêng cho gia đình đó, mà là nhà cô ăn gì, họ sẽ ăn y như vậy. Tất nhiên, nếu họ muốn ăn món gì đặc biệt, thì thỉnh thoảng anh cũng sẽ nấu theo yêu cầu, giá không cao lắm nhưng một tháng cũng kiếm được hai, ba nghìn tệ.

Tổng cộng lại thì bây giờ thu nhập của anh hằng tháng cũng đã hơn mười nghìn tệ.

Nếu cô chỉ vẽ tranh thôi thì chắc chắn thu nhập không bằng anh.

Tuy rằng như thế, thì anh vẫn như trước kia, mua đồ ăn nhất định phải chờ đến bảy, tám giờ tối mới đi. Lúc đó siêu thị sắp đóng cửa, đồ ăn cũng rẻ còn có thể trả giá, tuyệt đối không mua đồ linh tinh.

Bàn chải đánh răng vẫn là cái cũ, khăn mặt cũng vậy, nếu cô không thay cho anh, chắc chắn anh sẽ giống như mấy ông già, dùng những thứ đó mãi đến khi về hưu.

Không ăn đồ ăn vặt, không ăn thức ăn ngoài, cũng không ăn ở ven đường, ra khỏi nhà có bao nhiêu tiền thì khi về vẫn y nguyên như cũ.

Tất cả tiền anh kiếm được đều chuyển thẳng vào tài khoản của cô. Tiền dạy thêm, tiền làm thủ công, tiền nấu ăn anh đều bảo người ta chuyển thẳng vào tài khoản của cô, tiền đến cô chỉ cần báo anh một tiếng, anh gật đầu như đã biết rồi xong.

Bình thường ngoại trừ việc mua đồ ăn sẽ đến tìm cô đòi tiền thì anh không hề tiêu xài phung phí một đồng nào cả.

Cũng giống hệt như bà nội của cô.

Đây là lần đầu tiên Nam Chi gặp được một cậu con trai còn nhỏ mà như thế, cảm giác cũng không tệ lắm nhỉ?

Vừa cảm thấy kỳ lạ, vừa cảm thấy khâm phục.

Người trẻ tuổi sao lại có thể tiết kiệm đến mức này chứ, kiếm hơn mười nghìn tệ mà còn để dành được trọn vẹn mười ngàn.

Thế nhưng cô cố tình lừa anh, nói rằng cô mua áo khoác từ tiền của anh, một cái bảy, tám trăm tệ, anh cũng chỉ gật đầu nhưng không hề có ý kiến gì cả.

Cô nói mua vé xem ca nhạc, hơn một nghìn tệ, anh cũng không có phản ứng gì.

Đối với bản thân thì cực kỳ keo kiệt nhưng đối xử với cô thì vô cùng rộng rãi, như thể cô muốn tiêu thế nào cũng được.

Vốn dĩ Nam Chi cũng có tiền của mình, không xài tiền của anh chủ yếu là muốn lừa anh thôi. Dù sao tiền ở trong tài khoản của cô, số điện thoại nhận tin nhắn cũng là của cô, chỉ có cô mới biết đã tiêu hết hay chưa.

Thật ra, cô cũng không còn phân biệt được số tiền nào là của anh, số nào là của cô nữa. Bởi vì ngoài những khoản lớn, tiền của Tống Thanh còn có cả mấy đồng lẻ, vài hào cũng có.

Ban đầu chỉ thỉnh thoảng mới có vài lần, sau này loại tiền này xuất hiện ngày càng nhiều. Cô phải hỏi mới biết, anh hay lên mạng tìm kiếm cách vấn đề liên quan đến nghề của mình đang làm, rồi dựa vào đó mà viết một vài chương trình nho nhỏ giúp ghi nhận và theo dõi dữ liệu.

Những chương trình này có gói đăng ký theo tháng, mỗi tháng chỉ mất vài hào, nhưng có thể hỗ trợ theo dõi các dữ liệu cần thiết.

Lúc đầu anh để giá dùng thử rất rẻ, sau khi trải qua những cải tiến liên tục, thì mức giá tăng lên thành hai tệ, chủ yếu anh dựa vào số người dùng để kiếm lời.

Sau khi có một chương trình thành công, anh lại tiếp tục làm những thứ khác, ví dụ như tổng hợp kiến thức mình đã học rồi bán dưới dạng khóa học, giá cũng chỉ mấy hào.

Những thứ trên mạng này nếu để giá cao quá thì người ta sẽ tiếc tiền, nhưng nếu chỉ tốn vài hào thì ai cũng sẵn lòng chi trả. Nếu vẫn thấy tiếc còn có thể mua lẻ, chỉ một hai hào là có thể nhận được đầy đủ giáo trình nhập môn.

Ngoài ra, anh còn tận dụng các chương trình nhận thưởng khi tải và xem các video từ các ứng dụng mới. Thậm chí anh còn viết hẳn một chương trình nhỏ cho việc này, không biết anh làm thế nào nhưng mỗi ngày đều kiếm được một, hai tệ, anh không chê ít, tiền to cũng kiếm, tiền lẻ cũng kiếm nốt.

Có lần Nam Chi rảnh rỗi nên lôi ra tính thử, thu nhập mỗi ngày của anh từ mấy tệ đến hơn chục tệ, một tháng cũng kiếm được hơn ba trăm, ba trăm tệ này có thể làm được rất nhiều việc.

Dù sao thu nhập hằng tháng của anh thật sự không hề ít. Anh không chịu xài tiền bởi vì đã quen với tính tiết kiệm rồi mà thôi.

Một người đến bây giờ vẫn giữ thói quen nhặt giấy bìa, thấy chai nhựa trên đường cũng nhặt về bán ve chai như anh. Để rủ được anh ra ngoài chơi, thì Nam Chi cũng đã phải dỗ dành hết lần này đến lần khác mới được.

Lúc thì viện cớ muốn đi chơi nhưng đi một mình không vui nên muốn kéo anh theo. Lúc thì bảo rằng mỗi ngày anh đều tự nấu ăn ở nhà, đã tiết kiệm được một khoản kha khá rồi, tháng này tiêu chưa đến một nghìn, không thể để tiền nằm mốc meo trong tài khoản được, phải thưởng cho bản thân cô và anh một chút.

Cô phải nói mãi, nói mãi cuối cùng anh mới chịu đi.

Cô biết anh không thích mấy thứ màu mè phù phiếm, nên hôm nay là sinh nhật anh, cô phải chiều theo ý anh. Vì thế, Nam Chi đã nghĩ trước cả tháng xem có nơi nào anh chịu đi hay không.

Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ chỉ có những hoạt động kiểu như đi dạo công viên, vừa thư giãn vừa không tốn tiền.

Quan niệm của anh là, ngoài ăn uống và quần áo thiết yếu, những chi tiêu khác đều không cần thiết.

Một người như vậy, thật sự khó tìm ra hoạt động nào khiến anh vui vẻ. Nên là sau khi suy nghĩ cẩn thận chỉ có thể nghĩ đến những chuyện trước đây cô từng làm cùng bà nội.

Tính cách của anh giống hệt bà nội cô, nên những gì bà thích, tám chín phần là anh cũng thích.

Sau khi quyết định xong, Nam Chi lên mạng tìm hiểu trước, tình huống của anh và bà nội cô hoàn toàn không giống nhau, nên cô cần phải chú ý một số điểm đặc biệt.

Sau khi xác định cẩn thận rồi, cô kéo anh chạy thẳng đến một nơi hẻo lánh, trông như thể cô đang muốn dẫn anh đi bán vậy nhưng thật ra là hai người đi hái dâu trong nhà kính.

Hoạt động đi hái dâu này trông thì có vẻ không quá đắt, lại có thể chiếm chút “Tiện nghi” nữa.

Trước đây, cô từng lừa bà nội nói rằng vé vào cổng chỉ có hai mươi chín tệ chín thôi. Vào trong vừa có thể ăn vừa có thể hái, trong vòng một tiếng ăn bao nhiêu cũng không tính tiền, ăn nhiều còn có thể bù lại tiền vé vào cổng nữa.

Dâu hái rồi mang ra ngoài tính theo giá là mười mấy tệ một cân, vẫn rẻ hơn giá ngoài chợ nhiều.

Nghe thế bà nội cô rất vui, hái không ngừng tay, coi như một bữa ăn no nê. Cuối cùng còn hái thêm đầy hai giỏ dâu tây đỏ mọng.

Ra về rồi còn cứ mãi tấm tắc khen, nói rằng chỉ tính phần ăn không thôi cũng đã lời to rồi, chỗ dâu mang ra ngoài này, nếu mua ở siêu thị ít nhất cũng hai mươi mấy tệ một cân, vậy là tiết kiệm được hai, ba chục tệ.

Còn vui vẻ bảo lần sau nhất định phải đi nữa, hái đến khi nào họ phá sản mới thôi.

Cô cũng dùng cách này để lừa Tống Thanh. Nhưng dù sao anh vẫn còn trẻ, không dễ bị gạt như bà nội cô, thế là cô nâng giá vé lên một chút, thành ba mươi chín phẩy chín tệ.

Bây giờ, ngoài thị trường bán những quả dâu to như thế này cũng khoảng hai mươi mấy tệ một cân, mà chất lượng còn chẳng đẹp bằng thế này, hai người mỗi người ăn hai cân là có lời rồi.

Hái thêm một ít mang về, lại tiết kiệm được một khoản tiền.

Nam Chi rất thích dâu tây, bà nội cô cũng vậy, còn Tống Thanh thì không kén ăn, cô ăn gì anh ăn nấy. Cho nên dù là đi cùng bà nội hay đi với anh, cô đều hay mua dâu. Dạo này cô còn định làm ít mứt dâu để phết lên bánh mì, nhưng anh lại tiếc tiền, do dự suốt hai ngày nay. Vì thế, đây là một cơ hội hoàn hảo.

Dù sao thì Tống Thanh cũng chẳng nghi ngờ gì, cứ thế đi theo cô vào vườn hái dâu, tranh thủ kiếm lấy lại vốn rồi còn kiếm thêm chút lời.

Dâu tây được trồng trên giá treo, mặt đất sạch sẽ bằng phẳng, lối đi rộng rãi, xe lăn của Tống Thanh ra vào thoải mái.

Để hái được nhiều hơn, hai người chia nhau đi vào hai lối khác nhau, vừa hái vừa ăn. Đến khi ra ngoài, hai giỏ lớn đã đầy ắp, dưới xe lăn của Tống Thanh cũng được họ nhét thêm không ít.

Ra đến bên ngoài, họ ước tính sơ qua, cảm thấy lời nhiêu đây là được rồi. Thế là cả hai cười không khép được miệng, giống như bà nội trước kia cũng từng cười hệt như vậy. Bây giờ đôi mắt của Tống Thanh cũng sáng lấp lánh.

Quả nhiên, những gì bà nội thích, Tống Thanh cũng sẽ thích.

Bên cạnh vườn dâu còn có nhà kính trồng rau, bởi vì mua nhiều nên Nam Chi trả giá với chủ vườn. Cuối cùng thuyết phục được ông ta cho hai người vào hái rau trong ba phút với giá hai mươi tệ.

Sau khi trả tiền, hai người nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng lao vào, tìm đúng loại rau mình muốn, rồi hái không ngừng tay. Đến khi bước ra, mỗi người đều ôm một đống, tay trái ôm, tay phải xách, không còn chỗ thì để dưới gầm xe lăn của Tống Thanh. Thành quả lại là một đống đầy ụ, cảm giác như vừa kiếm được món hời lớn.

Thật ra, chỉ riêng tiền vé vào đã tám mươi tám tệ một người, những hoạt động này chủ yếu là để người thành phố trải nghiệm niềm vui lao động.

Số rau và dâu tây họ hái được thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, mục đích chính trước kia là để bà nội vui vẻ. Còn bây giờ, là để làm Tống Thanh vui.

Nhưng với một người thích ăn dâu tây và hay đi chợ mua rau nấu ăn như Nam Chi, thì thực ra họ cũng chẳng lỗ, dù sao nếu mua trong siêu thị, giá còn mắc hơn thế này.

Mà đi siêu thị thì nhàm chán, ở đây lại có thể vừa làm vừa chơi rất vui vẻ.

Nam Chi cảm thấy rất đáng giá.

Buổi sáng chạy qua chạy lại trong vườn rau, lo sợ không thể thu hồi lại vốn nên cả hai đều di chuyển gấp gáp, đến mức mệt lã người. Thế nên Nam Chi không sắp xếp thêm hoạt động gì sau đó. Cô đưa Tống Thanh về nhà ngủ trưa, ăn thêm chút gì đó nhẹ nhàng, không quá nhiều, vì tối nay còn đi ăn buffet.

Buffet cũng là một trong những thứ mà bà nội có thể chấp nhận và yêu thích.

Những người thuộc thế hệ trước đã vất vả cả đời, thường không nỡ ăn ngon hay tiêu xài hoang phí. Dẫn bà đi nhà hàng, lẩu, đồ nướng, bà sẽ thấy đắt đỏ mà không muốn đi, dù có đi thật thì cũng luôn lo lắng về tiền bạc, không dám gọi món, không dám ăn nhiều.

Ăn chưa no cũng bảo là no rồi, hoặc cố tình chọn món rẻ, nói rằng mình thích món đó, nhưng thực ra là để tiết kiệm tiền.

Nhưng buffet thì khác, có thể ăn uống thoải mái, không những thế, nếu ăn không đủ số tiền bỏ ra thì sẽ lỗ, những món ngày thường không dám ăn, vào đây chắc chắn sẽ ăn cho đáng.

Mỗi lần đi ăn buffet chỉ cần ăn nhiều một chút là có thể kiếm lại vốn, dù sao lần nào Nam Chi cũng tính toán với bà nội rằng đã ăn vượt mức bao nhiêu, lời được bao nhiêu, mà bà nội thì luôn vui vẻ vì điều đó.

Ăn một bữa cơm mà có cảm giác như trúng số độc đắc.

Chỉ khi đi ăn buffet mới có thể nhìn ra rõ ràng bà nội thực sự thích món gì, không thích món gì.

Dĩ nhiên, Tống Thanh cũng vậy.

Thật ra trước đây Nam Chi đã từng dẫn anh đi ăn buffet một, hai lần, mỗi lần đều nói là có người khác tặng phiếu giảm giá, hoặc nhà hàng đang có chương trình khuyến mãi đặc biệt rẻ, không ngờ vậy mà lại tình cờ phát hiện ra mấy món anh thích.

Mấy lần đó, anh đều đặc biệt chọn lấy những món ấy. Vậy nên sau này, ở nhà Nam Chi cũng hay mua về cho anh. Nhân dịp lần này, cô muốn thử xem sở thích ăn uống của anh có thay đổi không.

Sinh nhật mà, đương nhiên không thể như mấy lần trước, lại chọn những quán chỉ hơn trăm tệ một suất. Lần này, Nam Chi chọn một nhà hàng buffet cao cấp, không quá xa hoa nhưng có phong cách tinh tế.

Cô muốn để anh vừa không cảm nhận được giá cả, lại vẫn có thể ăn ngon, những món anh thích, nhà hàng này đều có.

Buffet lần này chủ yếu là món Trung Hoa. Nhà hàng này trước kia thiên về hải sản, nào là cá hồi sống, tôm ngọt sống, mà anh lại không quen ăn những món này. Nam Chi cũng vậy, lần này đều là đồ đã nấu chín.

Nhà hàng còn có cả nồi lẩu để tự nấu, thịt bò cuộn, thịt cừu cuộn đều có sẵn.

Hải sản tươi cũng có thể tự nấu chín.

Lần trước đi ăn hải sản, anh không ăn được bao nhiêu. Nhà hàng đó chủ yếu phục vụ hải sản, mà hải sản cũng là món đắt nhất, nếu chỉ ăn mấy món khác thì coi như không đáng với số tiền bỏ ra. Vậy nên lần này, anh gọi hẳn vài đĩa thịt cừu và thịt bò cuộn, tôm và cua cũng xuống nồi mấy lượt, sườn bò, sườn cừu, chân giò nướng, hàu sống, phật nhảy tường món nào đắt tiền đều ăn hết một lượt.

Trước khi đến đây, cả hai đã nhịn ăn suốt mấy tiếng, buổi trưa cũng chỉ ăn lót dạ một chút, đến bây giờ, tất nhiên là lấy món nào cũng toàn những món đắt tiền.

Mỗi lần lấy một món, Nam Chi lại tính giá, giống như mấy lần trước, khi con số vượt qua mức tiền vé, mỗi lần anh ăn thêm một món, mắt anh lại sáng rực lên, giống hệt bà nội cô vậy.

Nam Chi chợt nhận ra, mình cũng khá có tài trong khoản dỗ dành người khác. Trước đây, cô có thể khiến bà nội vui vẻ thì bây giờ, Tống Thanh cũng thế, suốt cả ngày hôm nay, khóe môi anh vẫn khẽ cong lên.

Sinh nhật mà, tất nhiên là phải vui rồi.

Tầm hơn chín giờ tối, hai người kết thúc tất cả các hoạt động và quay về. Trên đường đi, Nam Chi nhắn tin cho chủ tiệm bánh rằng có thể giao bánh kem rồi.

Tính khoảng cách thì ít nhất phải mất nửa tiếng bánh mới đến, nhưng hai người lại về ngay dưới lầu sớm hơn nên Nam Chi tranh thủ bắt đầu thực hiện bước thứ ba trong kế hoạch.

Cô đưa Tống Thanh đi dạo cho tiêu cơm, đi được một lúc thì thò tay vào trong túi lén lấy ra hai tờ mười tệ mà cô đã chuẩn bị sẵn ném xuống đất. Sau đó cô lại tiếp tục đẩy xe lăn đi thêm một đoạn nữa, nhưng sợ có người đến nhặt mất tờ tiền, nên giả vờ nói lạnh, nói muốn trở về nhà.

Tống Thanh không có ý kiến gì.

Nam Chi lập tức đẩy xe lăn quẹo sang hướng khác, cố tình đưa anh đi ngang qua chỗ tờ tiền mà cô đã thả xuống, thị lực Tống Thanh rất tốt hơn nữa tờ tiền lại nằm ngay dưới ánh đèn đường nên anh lập tức phát hiện ra ngay. Anh bảo cô dừng lại một chút, cúi người nhặt tiền lên, cầm trong tay nói.

“Nhặt được hai mươi tệ rồi.”

Trên đời này, có lẽ chẳng có chuyện gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện nhặt được tiền cả.

Hồi trước, cô cũng dùng chiêu này để dỗ bà nội khiến bà vui vẻ cả ngày.

Nhưng bởi vì khi đó cô “Làm rơi” tờ một trăm tệ, số tiền có hơi lớn, bà nội không yên tâm nên nhất quyết muốn mang lên đồn công an để nộp lại. Cuối cùng Nam Chi đành phải thừa nhận có thể đó là tiền của mình, vừa hay cô thiếu mất đúng một trăm tệ.

Từ sau lần ấy cô cũng chỉ dám làm trò này ở nhà, hoặc là giấu tiền vào giỏ đựng chỉ khâu của bà nội.

Bà nội có thói quen cất tiền, thấy tiền trong giỏ thì đinh ninh là mình để đó từ trước, vui vẻ cười suốt cả ngày.

Sau khi bị bà nội dụ dỗ, cô sợ Tống Thanh cũng là người chính trực và liêm khiết như thế cũng sẽ không nhận. Lần này Nam Chi thay thành hai mươi tệ, hai mươi tệ ít tiền nên không có gánh nặng tâm lý.

Mà chuyện nhặt tiền này, dù có bao nhiêu thì cũng đều vui vẻ cả, huống hồ người trước mặt cô là người mà một chai nước ngọt không đáng một hào cũng nhặt về, hai mươi tệ tương đương với hai trăm cái vỏ chai, sao mà không vui vẻ được chứ.

Nam Chi bảo anh nhặt đi, sau đó đẩy xe lăn của anh, giống như đang sợ ai phát hiện, nhanh chóng “Trốn thoát” khỏi hiện trường.

Về tới nhà, bánh ngọt cũng được đưa đến, Nam Chi nói anh vào nhà trước, còn cô thì cầm bánh ngọt đi theo phía sau anh. Chờ đến khi anh lăn xe lăn đến sô pha rồi mới bỗng nhiên lấy bánh ngọt từ phía sau lưng ra, quơ quơ trước mặt anh.

Mà ngoài dự đoán của cô là dường như Tống Thanh chẳng hề thấy bất ngờ, như thể đã đoán được hết những chuyện này.

Nam Chi chớp mắt: “Cậu đoán được rồi hả?”

Tống Thanh không phủ nhận, gật đầu.

Gần đây Nam Chi luôn nhắc đến, mười tám tuổi, trưởng thành và những thứ tương tự như vậy.

Hai chữ “Mười tám tuổi”, “Trưởng thành” khiến anh vô thức liên tưởng đến mình, vừa khéo hôm nay anh vừa được mười tám tuổi, trưởng thành rồi, vừa khéo hôm nay Nam Chi lại kéo anh đi chơi, lại dẫn anh đi ăn cơm, còn nhặt được tiền.

Số tiền không nhiều, không đáng để vui vẻ nhiều như thế, nhưng cô cố ý đánh rơi tiền, giả vờ vô tình để anh nhặt được, làm cho anh vui vẻ đáng để anh vui vẻ.

Hôm nay tâm trạng của anh thật sự không tệ.

Anh chỉ là một kẻ tàn phế chẳng ai cần, nhưng cô lại vì anh mà chuẩn bị cả một buổi sinh nhật, lại giấu luôn giá vé vào cửa và tiền ăn, không muốn để anh quan tâm đến tiền bạc.Cô dỗ dành anh, nói là họ buôn bán có lời, không những không lỗ mà còn kiếm được lời, rồi lại giả vờ đánh rơi tiền cho anh nhặt.

Nếu anh đoán không sai, thì quà sinh nhật cho anh chắc là một đôi chân giả, gần đây cô bắt đầu giám sát việc quấn băng gạc của anh.

Quấn băng gạc là để giữ cơ bắp, chuẩn bị cho việc lắp chân giả, hơn nữa, mấy hôm nay cô cũng không vẽ tranh nữa, không còn căng thẳng như trước, tâm trạng nhẹ nhõm hơn nhiều nhưng lại theo dõi việc quấn băng của anh rất sát sao. Còn có bên trung tâm phục hồi chức năng liên hệ với anh, cho nên khả năng chắc là anh đã đoán đúng rồi.

Cô đã vì anh mà dốc hết tâm tư.

Bình Luận (0)
Comment