Hơn mười hai giờ trưa, Nam Chi mới rời khỏi giường, cô nghĩ hôm nay mình đã dậy sớm lắm rồi, nhưng không ngờ khi mở cửa sổ nhìn xuống tầng dưới, cô lại nhìn thấy Tống Thanh đã bắt đầu làm việc. Sau khi nghe thấy tiếng động do cô tạo ra thì anh đẩy xe lăn ra khỏi phòng khách nhỏ, ngó đầu nhìn lên tầng hai.
“Cô tỉnh rồi?”
“Ừm.”
Nam Chi chống tay lên thành cửa sổ, đưa mắt nhìn theo từng hành động của anh, không hiểu sao cô lại có cảm giác kỳ lạ như thể anh đang nuôi một con vật nhỏ, khi thấy con vật nhỏ chạy ra khỏi chuồng thì lập tức chạy đến nhìn xem.
“Tôi đi nấu cơm.”
Người dọn chuồng này cũng rất tận tâm, biết thú cưng đói bụng nên lúc nào cũng lo lắng quan tâm đến động vật nhỏ.
“Không cần, tôi gọi thức ăn ngoài rồi, hôm nay ăn đồ ngoài đi.” Đồ ăn trong nhà rất ngon, nhưng thỉnh thoảng lại không chịu nổi muốn gọi đồ ăn bên ngoài.
Hoa nhà đẹp, mà hoa dại cũng đẹp.
Cô nghĩ như thế, nhưng cô thấy Tống Thanh đang mím môi, mặt lộ vẻ như thể cô đang có người bên ngoài làm cô có chút chột dạ.
Nói về chuyện này thì thật ra mỗi lần đi làm khi gọi đồ ăn để ăn trưa hoặc ăn tối, cô đều có cảm giác như đang lén lút vụng trộm sau lưng anh.
Nhưng nếu cẩn thận mà nghĩ kỹ lại thì đúng là vụng trộm thật, vụng trộm ăn đồ ngon.
Gọi anh ra ăn cùng, chẳng khác nào dẫn “Tiểu tam” đến gặp anh, gọi đồ về nhà thì chính là dẫn “Tiểu tam” đến tận cửa.
Dù thế nào thì chỉ cần không phải ăn ở nhà, không phải ăn cơm anh nấu, sắc mặt anh đều không tốt. Nhưng anh cũng chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ “À” một tiếng, rồi có vẻ hơi hụt hẫng mà quay lại vào phòng khách nhỏ, chờ đồ ăn đến.
Thật ra tâm trạng Nam Chi đang rất tốt, cô chọn rất nhiều đồ ăn, đoán chắc phải một lát nữa mới có thể đưa đến. Cô thừa lúc này rửa mặt, đánh răng, buộc tóc gọn gàng rồi khoác áo xuống lầu.
Không phải đi làm nên bước chân cũng thoải mái hơn, cảm giác như thoát khỏi một loại trói buộc, muốn đi đâu thì đi, muốn làm gì thì làm.
Nhưng mà hôm qua và hôm nay cô chưa có kế hoạch gì, cũng chẳng biết đi đâu cả, bây giờ làm gì cũng đều phải đặt trước, nhất là đi ăn uống này nọ, hơn nữa cô còn mắc chứng tụt huyết áp, nếu không ăn chút gì lót dạ thì cô không chịu nổi.
Buổi sáng cứ ăn ở nhà, sau khi ăn xong thì tìm chỗ đi chơi sau vậy.
Nam Chi quyết định nhanh chóng rồi đi xuống tầng. Như thường lệ, cô đi tìm bánh mì nhỏ để ăn tạm, nếu không cô sợ mình không kiên trì được đến lúc đồ ăn giao đến mà gục mất.
Tụt huyết áp thật là phiền, lúc đánh răng rửa mặt cô đã cảm thấy được mình có chút yếu ớt rồi, chẳng qua khi đấy chưa quá rõ ràng mà thôi.
Nam Chi quen đường quen nẻo đi vào phòng khách nhỏ của Tống Thanh. Sau khi cầm lấy bánh mì nhỏ ở tủ đầu giường, thì theo thói quen nằm xuống, ngã vào giường của Tống Thanh. Cô không vội ăn, chỉ cầm trong tay, cách lớp bao bì mà bóp bóp cái bánh.
Vừa chơi, vừa suy nghĩ không ngừng, cô nhớ đến trước kia.
Cô có bệnh tụt huyết áp, Tống Thanh biết rõ, nên anh lấy bánh mì nhỏ chia đều vào các hộp nhỏ rồi đặt bên cạnh ghế sô pha một hộp, trên bàn ăn một hộp, trong bếp cũng có một hộp.
Cô thích nhất là cái đặt cạnh ghế sô pha, ăn xong lăn ra nằm luôn, vô cùng thoải mái.
Giờ thì anh đã dẹp hết tất cả, chỉ còn trong phòng anh có.
Cô hỏi anh vì sao, thì anh nói hộp bán lấy tiền được mà.
Đúng là keo kiệt, có mấy cái hộp nhỏ cũng không chịu buông tha nữa.
Nam Chi giơ cao tay, tiếp tục bóp bóp chiếc bánh mì nhỏ, cố gắng chống lại cơn thèm ăn. Cô không muốn ăn nó, hy vọng đồ ăn ngoài có thể đến trong lúc này, để cô khỏi phải động vào chiếc bánh mì nhỏ này.
Trước kia khi cô còn ở một mình, mỗi lần đói cô đều phải dựa vào nó để cầm cự, một ngày ăn một hai cái, ăn đến ngán rồi.
Giờ chỉ cần nắm trong tay thôi, là mùi vị bên trong dường như đã xuyên qua lớp bao bì, tràn ra, làm dạ dày cô cồn cào khó chịu.
Cô không còn sức để nghịch nó nữa nên quay sang trêu con mèo.
*
Cạnh giường, tuy Tống Thanh đang ngồi trước bàn máy tính, đưa lưng về phía cô, nhưng trên bàn anh có một cái gương, anh điều chỉnh xong góc độ là có thể nhìn thấy từng nhất cử nhất động của Nam Chi đang ở phía sau, ngay cả cái bánh mì ngọt được cô đặt bên cạnh anh cũng thấy được.
Cô vẫn cứ như thế, ăn cái gì cũng kéo dài rất lâu, ít nhất cũng phải mười đến hai mươi phút mới có thể giải quyết xong đồ ăn, mà đồ ăn ngoài cô gọi còn không biết khi nào mới đến, có thể lúc nói với anh cô vẫn chưa gọi, sau đó mới đặt cũng nên. Anh hiểu quá rõ về cô cho nên vẫn ngồi yên trước máy tính, tiếp tục xử lý các vấn đề phản hồi, không vội.
Không biết vì sao, hôm nay tin nhắn cũng rất nhiều, bận đến giờ anh cũng chưa kịp ăn cơm, chỉ rửa mặt đánh răng đơn giản. Hơn mười giờ sáng anh đã tỉnh, vốn chỉ tính đến xem một chút không ngờ có nhiều vấn đề như thế. Sau khi ngồi xuống cũng chẳng rảnh nữa, vội trấn an khách hàng, cùng sửa lỗi.
Phía sau anh, Nam Chi vẫn chưa động đến chiếc bánh mì nhỏ kia, quyết định dựa vào một chút khả năng kháng bệnh để gắng gượng chờ đồ ăn ngoài đến.
Có lẽ nhờ có hai con mèo làm cô phân tâm, nên cũng không thấy quá khó chịu. Cô nằm sấp trên chăn, chơi đùa với hai con mèo, mặc cho chúng giẫm qua giẫm lại trên người mình dù đau nhưng cũng rất vui.
Nói thật thì bình thường cô vô cùng ghen tị với Tống Thanh. Bởi vì anh có mối quan hệ rất tốt với hai bé mèo trong nhà, mèo con rất thích leo lên xe lăn của anh hoặc cuộn tròn trong lòng của anh, hoặc tựa đầu vào vai của anh.
Nhưng từ khi cô bắt đầu vào phòng ngủ anh lấy bánh mì nhỏ, tiện thể nằm xuống một lát, thì mèo con cũng bắt đầu coi cô là một chỗ đặt chân lý tưởng, đi tới đi lui trên người cô, tìm nơi thoải mái để ngủ.
Những thân thể mềm mại, ấm áp ấy thỉnh thoảng còn cọ vào cổ cô, đặt cằm lên nửa khuôn mặt cô, cổ họng khe khẽ phát ra tiếng kêu meo meo, đôi mắt tròn xoe nhìn cô, vừa mềm mại, vừa đáng yêu, lại còn có tính chữa lành nữa.
Cô không thể tưởng tượng được mỗi ngày khi Tống Thanh ôm mèo ngủ, sẽ cảm thấy hạnh phúc như thế nào.
Nhưng mèo con ngủ rất ít, nửa đêm sẽ chạy khắp nơi. Trước kia cô phải đi làm, nếu ngủ không đủ giấc sẽ tụt huyết áp, còn đau đầu chóng mặt, chỉ có thể chịu đau lòng bỏ những thứ mình thích.
Nhưng sau này không cần nữa, buổi tối ngủ không ngon thì ban ngày ngủ bù, dù sao cũng chẳng phải đi làm, nên muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc nấy thôi.
Cô cũng muốn má kề má với mèo.
Hôm nay mèo cũng như hai vị thần giữ cửa, mỗi con chiếm một bên cổ cô. Nam Chi nằm cứng đờ, không dám cử động mạnh, sợ làm chúng bỏ đi mất.
Trên đời này, có lẽ không gì hạnh phúc bằng việc mèo con chủ động áp sát con người mà ngủ.
Trái một bên, phải một bên, Nam Chi nhẹ nhàng v**t v* bộ lông mềm mại của chúng, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ, đồ ăn ngoài còn chưa đến, mà cô lại chìm đắm trong sự thỏa mãn, đầu nghiêng một bên vô thức chìm vào giấc ngủ.
Ngay khi cô không còn tiếng động nào thì Tống Thanh đã phát hiện ra ngay lập tức.
Anh trầm ngâm một lát, rồi đẩy xe lăn đi lại gần, nhẹ tay nhẹ chân kéo tấm chăn nhỏ đắp lên người cô.
Vốn dĩ chiếc chăn này được đặt trên sô pha, mỗi khi hai người ngồi chung trên đó sẽ đắp chung, nhưng gần đây anh hơi bận, sách cần đọc cũng đã xem gần hết nên không muốn lãng phí thời gian ngồi đó nữa. Thế là kéo cả Nam Chi lẫn tấm chăn sang đây.
Nam Chi bị hạ đường huyết, một khi phát bệnh mà nằm xuống thì rất khó dậy nổi. Bởi vì thói quen sinh hoạt và nghỉ ngơi bất thường nên cô thường ngủ đến tận trưa mới dậy, mà đây lại là lúc cô cần ăn sáng lẫn ăn trưa. Nhưng hết lần này đến lần khác, cô toàn để bụng đói, mà tầm này lại chính là thời điểm dễ bị tụt đường huyết nhất.
Cơn bệnh phát tác cần ăn chút gì đó, nên anh đã dọn hết bánh mì nhỏ vào phòng khách nhỏ, để cô tiện tay với lấy bánh mì rồi thuận thế nằm xuống ăn.
Dù không phải vì tụt huyết áp và bánh mì nhỏ, cũng sẽ vì mèo mà leo lên giường.
Mèo thì dễ xử lý hơn, mấy con mèo này đều sợ lạnh, chỉ cần bật chăn điện dưới chăn lên, cả ngày trừ khi thật sự cần thiết, chúng sẽ không đi đâu cả, có gọi cũng chẳng thèm nhúc nhích. Nam Chi vì mèo mà cũng chỉ có thể ở lại đây.
Tống Thanh đắp chăn cho cô, tiện tay nhặt mấy sợi tóc rơi.
Bởi vì chịu áp lực quá lên nên tóc Nam Chi rụng ngày càng nhiều, gần như mỗi lần ngủ trên sô pha hay là trên giường đều sẽ rụng.
Lần nào anh cũng tiện tay thu dọn, ban đầu anh sẽ kẹp vào sách, sau này lục trong kho tìm được một hộp đựng bút lông.
Bút đều đã bị cô lấy đi rồi, để trên giá đựng bút ở tầng hai, nên hộp đựng trống rỗng, anh dán một lớp băng keo hai mặt lên mặt trong nắp hộp, từ đó về sau có tóc rụng thì thu gọn lại dán lên đó.
Chỉ mới hai tuần ngắn ngủi thôi mà đã tích góp được một nắm tóc nhỏ rồi, Nam Chi rụng tóc quá nặng rồi.
Hôm nay Tống Thanh cũng làm như vậy, làm xong chính anh cũng có chút không hiểu nổi bản thân, tại sao lại làm thế này.
Thậm chí phải nói là vì sao cứ nhất định phải kéo Nam Chi sang đây, anh cũng không biết rõ. Có lẽ vì muốn ở bên cạnh Nam Chi, không muốn cô phải ở một mình, cũng có thể là không yên tâm về cô nên lúc nào cũng phải đặt cô trong mắt mình, ai mà biết được đâu chứ.
Dù sao thì anh rất ít khi suy nghĩ sâu xa về hành động của mình. Anh chỉ biết là mình muốn làm thế thôi, không cần phải nhất định suy nghĩ rõ ràng như thế làm gì, nghĩ nhiều càng khiến bản thân mình thêm mệt mỏi mà thôi.
Anh đã rất bận rộn rồi, nên không cần phải lãng phí thời gian vào những việc này nữa.
Tống Thanh vừa đậy nắp hộp lại thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, phát ra từ trong túi áo khoác của Nam Chi dưới lớp chăn.
Nam Chi hơi nhíu mày, dường như muốn tỉnh lại. Tống Thanh tự tay vén chăn lên lấy điện thoại từ trong túi cô ra, tắt âm lượng rồi mang điện thoại đến cửa ra vào, che chỗ loa lại nhỏ giọng hướng dẫn đối phương đường đi, đồng thời cũng mở cổng chung cư cho họ, đứng trong nhà bấm điều khiển thang máy từ xa, chẳng mấy chốc đồ ăn đã được giao đến tận cửa.
Tống Thanh ra lấy, mang vào thì Nam Chi vẫn chưa tỉnh, anh cũng không đánh thức cô, đối với một người thường xuyên mất ngủ như cô mà nói thì ngủ được thế này chính là một chuyện tốt.
Tống Thanh đặt đồ ăn ngoài lên bàn giữ ấm, rồi vào phòng khách nhỏ tiếp tục ngồi trước máy tính, chỉ khác là lần này anh đổi sang dùng điện thoại để trả lời tin nhắn và viết mã.
Điện thoại không có tiếng, nhưng bàn phím thì có.
Khoảng hơn một giờ trôi qua, Nam Chi vẫn chưa tỉnh, nhưng liên lạc trên WeChat của Tống Thanh lại có tin nhắn đến. Là cặp vợ chồng trẻ mà anh nấu ăn giúp đã chủ động liên hệ, chuyển phần tiền còn lại vào tài khoản của Nam Chi, đồng thời gửi ảnh chụp giao dịch cho anh.
Anh nhìn số tiền, nhiều hơn so với dự tính của anh một chút.
[Tri Mộng Nhân: Thật tiếc quá, sau này không được thấy nữa, tôi thật sự rất thích trạng thái cuộc sống của hai người.]
Cô ấy nói là hai người, chứ không phải anh.
Là hai người cũng không sai, vì bình thường khi anh nấu ăn, phần lớn đều không phải một mình, luôn có một cô gái ở bên cạnh, thỉnh thoảng đưa cho anh cái đĩa, lấy giúp cái cốc, hoặc lấy điện thoại quay lại.
Vừa nấu xong cô ấy đã chạy lại hỏi có ngon không, anh hiểu ý gắp một ít ra đĩa khác cho cô ấy nếm thử trước, nếu ngon thì cô ấy sẽ giơ ngón tay cái lên.
Thỉnh thoảng rảnh quá còn học anh vài câu nói tiếng địa phương.
Tuy Tống Thanh sinh ra ở một vùng ven hẻo lánh của thành phố nhưng anh vẫn là người địa phương, nên sẽ nói tiếng địa phương của mình. Nam Chi là người nơi khác nhưng lại có nhà trong khu sầm uất nhất của thành phố, mới đến một năm vẫn chưa nói được tiếng bản địa, hoặc cách phát âm cực kỳ khó nghe, đến mức trong video, cả người bản địa lẫn người ngoài đều không hiểu cô đang nói gì.
Chỉ có thể bắt được một chút điểm chính, nhưng anh có thể nghe hiểu, có thể biết cô muốn nói gì.
[Tri Mộng Nhân: Thật hâm mộ hai người, tôi cảm thấy hai người rất hạnh phúc.]
Hạnh phúc?
Là hạnh phúc sao?
Thật ra Tống Thanh cũng không nói rõ được, nhưng anh biết bản thân rất thỏa mãn với cuộc sống bây giờ, cảm thấy rất tốt, tốt nhất cả đời cứ thế này là được.
[Cỏ Xanh: Cảm ơn cô.]
Tri Mộng Nhân gửi một sticker “Không có gì”, rồi không nói gì thêm nữa.
Tống Thanh cũng đóng WeChat lại, ra ngoài bỏ cơm hộp sang dĩa, vì hộp đựng cơm được làm bằng nhựa, khi hâm nóng sẽ chảy, nhưng đĩa sứ thì không.
Anh còn thêm chút nước, sợ Nam Chi ngủ một mạch mấy tiếng, đồ ăn sẽ bị nướng khét.
Khi mang hộp cơm vào, đã có chút canh bị đổ ra ngoài, nên lúc chuyển sang bát, một ít dầu dính lên tay anh, Tống Thanh xoay bánh xe lăn, đi vào nhà vệ sinh rửa tay.
Chỉ rửa bằng nước thì không sạch, nên anh tiện tay xoa thêm xà phòng.
Xà phòng có một vấn đề, nếu môi trường ẩm ướt hoặc dùng quá thường xuyên mà không có thời gian khô, sẽ bị trắng bệch, đặc biệt là mặt dưới, sẽ lộ cả một vòng trắng xóa.
Nếu là trước đây, anh chỉ cần rửa tay rồi cạo đi một chút phần trắng là được, nhưng bây giờ Nam Chi cũng dùng xà phòng của anh, nên anh dứt khoát xả hết phần trắng đó dưới vòi nước, vừa xả vừa cảm thấy tiếc.
Lãng phí biết bao.
Tống Thanh rửa tay xong thì quay lại phòng khách nhỏ, tiếp tục vùi đầu trước bàn máy tính gõ chữ.
Tầm hơn hai giờ, phía sau vang lên tiếng “A”, Nam Chi bị hai con mèo thức dậy sớm trên giường vô tình giẫm lên tóc.
Cô nhẹ nhàng đẩy mèo sang bên cạnh, kéo tóc lại, ngáp một cái, lúc ngồi dậy thì sắc mặt và quầng thâm dưới mắt trông đã bớt đi rất nhiều.
Quả nhiên là do thiếu ngủ.
Ngủ nhiều một chút sẽ tốt cho cô hơn.
Nam Chi vừa lấy điện thoại trong túi ra xem giờ, vừa lười biếng duỗi thẳng eo hỏi: “Tôi ngủ lâu thế rồi à, sao cậu không gọi tôi dậy.”
“Còn sớm.” Tống Thanh chuyển nội dung trên điện thoại sang máy tính, vừa gõ bàn phím vừa đáp: “Không vội.”